Mang thai sắp tới tháng thứ 8, Hạ Hi liền cảm giác cơ thể vô cùng phiền phức, bụng cậu lớn tới mức không thể nhìn thấy dưới chân, hoạt động cũng càng ngày càng vất vả, có điểu theo thân thể em bé ngày càng lớn lên, số lần thai máy trái lại ít hơn rất nhiều, mệt nhọc cộng thêm chán ăn, khiến Hạ Hi chịu không ít khổ sở, nhưng trong lòng cậu cũng tràn đầy chờ mong, cậu không thể chờ thêm được nữa muốn gặp đứa nhỏ này.
Để tránh cho Hạ Hi lúng túng, Tần Nhuệ Lâm sa thải tất cả người hầu, thậm chí ngay cả Carlo cũng bị điều tới nơi khác, y một mình nhận trách nhiệm chăm sóc Hạ Hi, mọi việc toàn tự mình làm, lần đầu tiên bắt đầu nghiên cứu thực đơn, đây không phải lần đầu tiên y thử nấu nướng, nhưng lần tước toàn thất bại, chuyện này đối với Tần Nhuệ lâm phải nói là nhiệm vụ vô cùng gian khổ, nhưng y hiện tại chẳng từ nan quyết tâm làm.
Một lần làm không được, liền làm lần thứ hai, sau vài lần, luôn có thể có chút tiến bộ, mà y chung quy phải trải qua vô số lần thử nghiệm, mới có thể làm ra món ăn hơi hợp khẩu vị, tất cả gian khổ cùng lộn xộn, Hạ Hi một câu "Cũng được" liền hóa thành tro tàn, cho dù lúc nói ra câu kia, trên mặt Hạ hi vẫn không lộ ra bất cứ biểu cảm gì.
Mỗi tuần Tiffany đều vì Hạ Hi mà làm kiểm tra 2 lần, đảm bảo cơ thể cậu không xuất hiện vấn đề gì, lúc này thai nhi trong bụng đã có thể thấy rõ hình dáng, bé rất khỏe mạnh, tình cờ còn có thể nghịch ngợm đá Hạ Hi một cước, thông qua kiểm tra cơ thể, Hạ Hi cơ hồ có thể nhìn thấy mắt mũi tóc tai của bé, bé ngủ say sưa, hạnh phúc đợi đi tới thế giới này.
Sau khi Tiffany khuyên bảo, Hạ Hi cảm xúc giống như núi lửa đột nhiên ngừng lại, cậu sẽ không tiếp tục tranh luận với Tần Nhuệ lâm, cũng không chống cự y làm bất cứ chuyện gì, coi như Tần Nhuệ Lâm vô số lần vào phòng cậu, cậu cũng từ đầu tới cuối duy trì bình tĩnh, không hoan nghênh, nhưng cũng không phản đối, Hạ hi dùng một loại thái độ gần như lạnh lùng đối mặt với y, hình thức bọn họ ở chung trở nên không hề thú vị, thường thường là Tần Nhuệ lâm ở một bên thao thao bất tuyệt giảng giải, mà Hạ Hi thì lại đắm chìm bên trong thế giới của mình, tình cờ giống như ban thưởng cho y một câu trả lời ngắn gọn.
Điều này khiến Tần Nhuệ Lâm tái hiện lại cảm giác kiếp trước, y hoảng hốt nhìn thấy cái yên lặng kia bồi ở bên cạnh mình, nhưng xưa này cũng không một lời nói với Hạ Hi, y kinh hồn bạt vía trải qua những tháng ngày cuối cùng, khẩn cầu Hạ Hi có thể ở bên cạnh mình thêm vài ngày, khi đó tuy rằng y sinh ra ảo giác, nhưng vẫn còn cất giữ cho mình một phần rõ ràng, y có thể đem mình kéo lên bờ, nhưng cuối cùng vẫn là cự tuyệt, y mặc cho bản thân hãm sâu trong nhà tù ảo giác, nhưng cảm giác giả dối xa xỉ này vẫn còn xa mới có thể so với cảm giác mất đi hoàn toàn Hạ Hi.
Bọn họ hai bên đều không nói ra, nhưng lại ngầm hiểu ý.
Tần Nhuệ Lâm mỗi ngày dậy sớm vì Hạ Hi chuẩn bị bữa sáng, Hạ Hi có lúc ngồi dậy ăn, có lúc lại ở trên giường, khi đó Tần Nhuệ Lâm liền kiên trì bưng lên giường, Hạ Hi nằm ở trên giường, y liền kiên nhẫn cầm thìa đút tới miệng cậu, Hạ Hi hé miệng, thậm chí ngay cả mắt đều không có mở, như vậy rất nhiều lần, mãi cho tới lúc Hạ Hi tiếp tục lắc đầu kêu ngừng.
Trước khi rời đi, Tần Nhuệ Lâm sẽ tiếp tục chú ý mọi việc, không thể ăn đồ lạnh, không thể làm vận động mạnh, phải giữ cho bản thân ấm, đói bụng liền tới tủ lạnh tìm, y đã làm xong những đồ Hạ Hi thích ăn, chỉ cần để vào lò vi sóng hâm lại là được, có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại bất cứ lúc nào cho mình, phải chú ý nghỉ ngơi, còn có không thể đi tất đi trên đất, như vậy dễ bị lạnh.
Cho dù công việc bận rộn, y cũng đều dành thời gian ăn cơm với Hạ Hi, sau đó giám sát Hạ Hi uống canh bổ dưỡng, món ăn không thể tùy theo sở thích của mình, mà cần phải phối hợp dinh dưỡng, Hạ Hi có lúc cố ý đối nghịch với y, không cẩn thận lật đổ bát súp, Tần Nhuệ Lâm cũng không tức giận, trước tiên y luôn luôn để ý tới Hạ Hi, bát đổ có gây ra bỏng không, mảnh vỡ có rơi vào chân cậu hay không, lúc đánh mình tay cậu có đau không.
Y xưa nay chưa từng chăm sóc ai, chỉ lo sẽ chọc Hạ Hi nửa phần không thích, y thấp thỏm bất an, trong lòng tràn đầy lo sợ, hậ không thể đem Hạ Hi sủng lên tận trời, nhưng Tần Nhuệ Lâm biết Hạ Hi cũng không để ý, chí ít cậu hiện tại không hề thay đổi sắc mặt nửa phần, cậu mỗi giờ mỗi khắc đều bình tĩnh khiến Tần Nhuệ Lâm không biết phải làm sao.
Y không biết nên làm gì bây giờ.
Buổi tối Tần Nhuệ Lâm theo thường lệ xoa bóp cho Hạ Hi, Hạ Hi thư giãn, vẻ mặt có vẻ càng bình tĩnh, tay cậu cầm một quyển truyện tranh, đọc say sưa, Tần Nhuệ Lâm trước tiên bóp chân cho Hạ Hi một lần, giữa chừng nhiều lần lén lút quan sát vẻ mặt của Hạ Hi, sợ sức mạnh của mình sẽ làm đau cậu, tình trạng như vậy đã xảy ra nhiều lần, Tần Nhuệ Lâm chỉ cần liếc mắt nhìn Hạ Hi, cơ hồ có thể phân biệt được hỉ nộ của đối phương, coi như Hạ Hi trước sau mặt không hề cảm xúc cũng hữu hiệu, quan sát nhiều lần, y liền có thể nhìn ra cảm xúc nhỏ bé của Hạ Hi.
"Chân vẫn có chút phù, em cần chú ý nghỉ ngơi nhiều chút, anh không phải sẽ đi dạo cùng em sao? Bình thường sẽ không vận động nhiều, bất quá vẫn là điều chỉnh ăn uống, coi như có không thích đi nữa, em cũng phải ăn chút thịt, như vậy mới có thể bổ sung protein."
Tầm mắt Hạ Hi tập trung trên quyển truyện tranh, cũng không nảy sinh bất kỳ phản ứng nào với y.
Tần Nhuệ Lâm cầm chân cậu trên tay, một bên truyền nhiệt, một bên tiếp tục nói: "Anh nghe nói nhiều người mang thai đều tăng cân, nhưng em như trước không có gì khác biệt, như vậy có thể ảnh hưởng tới sức khỏe hay không, nếu như thiếu dinh dưỡng thì làm sao bây giờ?"
"Em đã tăng 5 kg (2,5 cân)" (em giữ dáng giỏi thế :3)
"Mới 5 kg, căn bản là không có thay đổi gì, anh nghe nói có người mang thai có thể tăng 30, 40 cân, thật muốn đem em nuôi mập một chút, như vậy anh mới có thể hơi yên tâm một ít, còn không tới 2 tháng, anh nói sinh con là chuyện rất nguy hiểm, đặc biệt là tình huống của em như thế ... Chân em sao lại lạnh thế này, hôm nay có ngâm qua không?"
"Không, thứ đó có mùi lạ."
Tần Nhuệ Lâm giữ chân Hạ Hi ấm bỏ vào trong chăn, sau đó hai tay lại tiếp tục chiến đấu trên cái chân còn lại, y bóp nhẹ một hồi, Hạ Hi liền thiếu kiên nhẫn đá y một cước, sau đó nhanh chóng lui vào trong chăn.
Tần Nhuệ Lâm liếc cậu một cái, sau đó lại cẩn thận từng chút một lôi chân cậu ra, một bên nịnh nọt nói: "Anh cẩn thận một chút, sẽ không lại làm ngứa chân em."
Hạ Hi không cử động nữa, Tần Nhuệ Lâm càng ngày càng như băng mỏng, y giữ nhiệt cho chân còn lại của Hạ Hi, thấy tâm tình cậu có chút tốt, mới dặn dò: "Đó là đặc biệt vì em mà phối thuốc, ngâm chân vài lần thì sẽ không lạnh, mùi vị có chút khó ngửi, nhưng em cũng phải kiên trì, điều này mới có lợi cho cơ thể em."
"Ừ ..."
"Eo còn mỏi sao?""Anh sẽ giúp em mát xa một chút, sau này đừng duy trì một tư thế, như vậy sẽ rất dễ mệt mỏi."
Hạ Hi đặt quyển truyện tranh ở đầu giường, dụi dụi mắt, mệt mỏi nói: "Quên đi, em muốn ngủ."
Tần Nhuệ Lâm liền xuống giường, y vòng tới đầu giường đỡ Hạ Hi, chờ sau khi cậu ngủ sẽ hảo hảo tiếp cận một hồi, mang thai tới lúc này, giấc ngủ Hạ Hi rất nông, bụng nhô lên khiến cậu trở mình đều khó khăn, giống như một bao quần áo lớn, chú ý cột trên người cậu, nhưng cái bao quần áo này Hạ Hi cam tâm tình nguyện gánh vác.
Chờ Hạ Hi nhắm mắt lại, Tần Nhuệ Lâm liền tắt đèn, sau đó rón rén dải chăn đệm nằm dưới đất, ánh mắt y ngưng tụ trên người Hạ Hi, dường như mang theo hủy thiên diệt địa (phá hoại) điên cuồng cùng chấp nhất.
Ái hận sân si (yêu, hối hận, tức giận, si mê), đều liên quan tới một người.
............
Hạ Hi chính là lúc xoay người nhặt quần áo bẩn trên mặt đất mà buồn phiền, lại đột nhiên nhận được điện thoại từ trong nước gọi tới, đối phương đề cập tới vấn đề khiến cậu ngẩn ra, sau đó nhanh chóng nhớ tới lý do của chuyện này, Khương Liêm đã sớm nói với cậu, bởi vì hoạt động tuyên truyền cho bộ phim《Đi vào giấc mộng》cậu liên tục vắng, vì thế sắp xếp hoạt động trò chuyện qua video, cậu không cần nói thêm cái gì, chỉ cần hướng về phía khán giả hỏi một chút là được, lại thuận tiện tuyên truyền cho《Đi vào giấc mộng》là được rồi.
Đạo diễn cùng Hạ Hi hàn huyên vài câu, sau đó liền nhắc nhở cậu còn có nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu thu hình, bọn họ sẽ quay video khoảng 40 phút như yêu cầu.
Hạ Hi tùy cơ ứng biến, liền trấn định nói: "Được, tôi không thành vấn đề."
Sau khi kết thúc trò chuyện, Hạ Hi lập tức hoàn toàn bất đắc dĩ gào to Tần Nhuệ Lâm giặt quần áo, cậu còn có nửa tiếng, bản thân nhất định là không kịp, trên thực tế, lúc Khương Liêm nói với Hạ Hi, cậu còn nhớ kỹ ở trong lòng, lại không nghĩ rằng đảo mắt liền quên đi lên đến 9 tầng mây, cậu đối với chứng dễ quyên của mình cảm thấy không có thuốc nào chữa được.
Tần Nhuệ Lâm rất nhanh chạy tới, trên tay y còn dính bọt, một bên lo lắng hỏi Hạ Hi xảy ra chuyện gì.
Hạ Hi không kịp giải thích, cậu nhanh chóng nói: "Bọn em phải quay video, đem quần áo ... của anh cũng được, em không thể mặc thành bộ dạng này!"
Hành động nhanh hơn đại não, Tần Nhuệ Lâm không có hỏi nhiều, mà lập tức theo lời Hạ Hi nói đi làm, y mang tới một bộ quần áo thể thao của mình, sau đó giơ cao hỏi Hạ Hi: "Cái này có thể không?"
Hạ Hi đang xử lý bản thân gay đến cực điểm, cậu ở đây mấy tháng, mỹ phẩm dưỡng da gì đó, kiểu tóc gì đó đã sớm vứt đến không còn, may mà trước đó cậu còn mang theo mỹ phẩm, lúc này miễn cưỡng có thể phối hợp ứng phó một hồi, cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Nhuệ Lâm, sau đó nói: "Cái này quá đơn giản, đổi đồ gì đó có chút màu sắc."
Tần Nhuệ Lâm tìm lại lần nữa mới đổi lại một cái, Hạ Hi vẫn cảm thấy không được.
Như vậy thêm vài lần, Tần Nhuệ Lâm không khỏi bất đắc dĩ nói: "Trò chuyện không là được rồi, lại còn muốn video?"
Hạ Hi một bên bôi phấn, một bên ngữ khí lạnh nhạt nói: "Bởi vì fan hoài nghi em bị bắt cóc, ngay cả thời kỳ tuyên truyền phim cũng không xuất hiện, em cuối cùng cũng phải lộ mặt một chút." Có điều tuy rằng cơ thể cậu hơi mập, nhưng mặt không có thay đổi lớn, bằng không cậu cũng không dám như vậy mà kích thích khán giả hiện trường.
Có điều ngược lại không phải bởi vì toàn bộ fan hoài nghi, dù sao bây giờ là thời kỳ tuyên truyền phim, các ngôi sao khác đều ra sức tuyên truyền, cậu không có cách nào tham gia, thế nào cũng phải làm chút việc.
"Vậy em ..." Tần Nhuệ Lâm hướng bụng Hạ Hi liếc mắt nhìn, "Chuyện này phải làm sao?"
Hạ Hi đưa tay so sánh vị trí ngực, hiếm thấy kiên trì mở miệng nói: "Ống kính tới đây, quần áo khẳng định em không mặc được, vì thế phía trên làm ra vẻ mặc quần áo, ngược lại không ai biết."
Đúng, sẽ không ai biết. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Khán giả sẽ chỉ nhìn thấy một Hạ Hi mặc chỉnh tề, đẹp trai đầy mị lực, mà sẽ không ai biết, ở bên ngoài ống kính, lại tuyệt nhiên bất đồng phong cảnh. (có anh Lâm biết mà =))))
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Re-up Đam Mỹ ] Tra công muốn tái hôn với tôi (từ chương 61 đến hết)
RandomVăn án: Hạ Hi một mực theo đuổi Tần Nhuệ Lâm, cuối cùng vừa mất hết danh dự, vừa phải nhảy lầu tự tử, sau khi sống lại cậu quyết tâm phải rời xa người đàn ông xấu xa đó. Tần Nhuệ Lâm chưa bao giờ nhìn thẳng người vợ là nam kia của mình một lần, cho...