Chương 3: Chào năm học mới

710 17 2
                                    

Đầu thu trời bớt oi bức đi hẳn, nhưng màu nắng chưa tắt, chỉ là không còn gay gắt, nóng bỏng như trong hè, thay vào đó làm sự khoan thai dễ chịu của tiết trời mát mẻ, có những cơn gió lướt qua dịu dàng.

Thế là một năm học mới cũng đã bắt đầu. Cảm xúc bây giờ là một mớ hỗn độn, vui có, hồi hộp có, háo hức cũng có... và còn rất nhiều nhiều nữa. Tôi cảm thấy hè vẫn chưa tan hẳn, dư vị của nó vẫn còn đọng lại nhưng vô hình đâu đây.

Mỗi năm học đều có sự mới mẻ riêng biệt, chắc là theo từng cấp bậc và tầng lớp.

Hít hà, tôi hít lấy khí trời tràn đầy lồng ngực, vẫn là mùa thu thoải mái nhất.

- Nhanh lên đi con, kẻo tới trễ - Mẹ tôi thúc giục.

- Xong ngay đây.

Hôm nay là ngày khai trường, chúng tôi phải giậy sớm. Lúc còn nghỉ hè được ngủ thoải mái, thỏa thích, bây giờ lại phải dậy sớm, có chút không quen. Nhưng bù lại đi học sẽ vui hơn vì có nhiều bạn bè.

À tôi hiểu cảm giác của con Nhím bây giờ, nó là lần đầu, còn tôi đã trải qua ngày này hai lần, hôm nay sẽ là lần thứ ba, sẽ khác nhau nhỉ?!

Trên tay chúng tôi, mỗi đứa cầm một thứ, tôi cầm lá cờ nhỏ, Nhím lớp một nên cầm bóng bay. Tôi đưa tay lên để lá cờ nhỏ xíu phất phới trong gió. Con đường này dù đã đi lại lắm lần nhưng hôm nay lại có cảm giác mới mẻ hơn chút, đường sạch hơn, cây cối tươi tốt hơn, trời cũng xanh hơn,... Có cả hương thơm mát của những loài hoa mọc ven đường thoang thoảng trong gió.

Cuối cùng cũng tới trường rồi, thật là đẹp quá đi. Khung cảnh tấp nập, nô nức, người người qua lại. Đi vào bên trong, tôi nghe lời mẹ sợ em nó lạc nên cứ cầm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nó. Tôi hồi bằng con Nhím ấy bỡ ngỡ lắm, cứ dính sát vào người mẹ, không chịu tách ra đâu. Cứ ngỡ con Nhím cũng thế... Ai ngờ... Nó giật phăng tôi ra, tay tôi buông lơi, nó thì chạy tới với lũ bạn... Quân phản bội! Hứ. Trong đám đó có bạn học mầm non của nó, cũng có mấy đứa nom lạ lạ mà mới đó chúng nó đã tay bắt mặt mừng làm như quen từ lâu lắm rồi không bằng. Thôi kệ nó, tôi qua chào hỏi mấy đứa bạn của tôi.

Chúng tôi nói chuyện vui vẻ lắm, mà đứa này đứa kia có vài tháng hè thôi đã thấy khác hẳn. Bọn nó khoe được đi chơi chỗ này chỗ nọ, áo mới, váy mới, ...vv... Còn tôi toàn ở nhà, nơi xa lắm thì là nhà ông bà nội, ngoại haizzz.

***

Buổi khai giảng kết thúc trong hân hoan, thành công tốt đẹp. Học sinh theo từng hàng lối ngay ngắn xếp hàng vào lớp, nghe cô giáo nói vài lời rồi cũng ra về.

Con em tôi phải nói là cực kì phấn khích, còn hơn cả tôi. Trên đường về nhà nó kể hết chuyện này sang chuyện khác, rồi cứ khúc khích cười. Tôi lại tưởng tượng chuyện của nó mà đi từ Hà Nội đến Cà Mau chắc vẫn chưa hết đâu nhỉ?!

...
...
...

Những ngày tháng này đối với tôi và lũ bạn là dài dằng dặc, 1 giây như 10 năm, 1 phút bằng 1 thế kỉ và 1 tiếng bằng một thiên niên kỉ. Những môn học mình thích thì không có ý kiến gì, nhưng mấy môn mà ghét cay ghét đắng thì... Ôi dào, chán muốn chết.

Đợi tôi có được không? - Mộc Hương ViênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ