Chương 12

110 17 1
                                    

Bất tri bất giác, Nghiêm Quân Vũ đã đi theo Kỳ Trạch được nửa tháng. Hai người cùng học, cùng nghỉ, có thể nói là như hình với bóng.

Hàng ngày cứ đến tối, Kỳ Trạch sẽ lấy ra 9 viên đá trong suốt, bày thành một vòng dưới đất, còn mình thì ngồi ở giữa vòng minh tưởng. Đây là thời điểm cậu tập trung nhất, cũng là thời điểm Nghiêm Quân Vũ thích thú nhất, hắn đã mê mẩn cái cảm giác được những điểm sáng này gột rửa rồi. Mỗi lần làm xong, hắn đều cảm thấy thể tinh thần của mình ngưng tụ nhiều hơn, cho dù nơi nơi đều có bão điện từ cũng không thể làm thương tổn đến hắn.

Hắn có cảm giác, chỉ cần mình không tách khỏi Kỳ Trạch, vậy thì còn có thể sống dài dài. Còn thân xác có thể sống lại hay không, chuyện này tạm thời hắn không dám nghĩ, nhưng thái độ khinh thường giờ đang dần bị thay thế bởi vài tia hi vọng. Hắn không hiểu vì sao có một chút biết ơn, sau bao ngày đã không còn ác cảm và hoài nghi đối với Kỳ Trạch, giờ đây đã có thể dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cậu.

Sáng sớm hôm nay, một người một hồn tỉnh dậy trong tư thế ngồi, tinh thần tỉnh táo gấp trăm lần mà đi học. Lúc đi qua phòng ăn, Âu Dương Diệp theo thói quen mở ra trí não nói rằng:

"Kỳ thiếu, đến cuối tháng rồi, tôi đưa cậu sinh hoạt phí"

"Sau khi hai người chúng ta thanh toán xong, cậu không cần chu cấp sinh hoạt phí cho tôi nữa. Tôi sẽ tự mình kiếm tiền", Kỳ Trạch cầm một ổ bánh mì, ung dung thong thả ăn.

"Cậu định kiếm tiền thế nào? Bán thuộc tính vũ khí sao?", Âu Dương Diệp lộ ra vẻ mặt căng thẳng. Cậu không muốn người người đều có được thứ Siêu Đạo vũ khí kia, như vậy chẳng phải mình sẽ là củi mục như trước sao?

Kỳ Trạch như cười mà không cười liếc nhìn cậu một cái, "Yên tâm, trước mắt cậu là khách hàng duy nhất của tôi"

Đây chính là nguyên nhân cậu hợp tác với Âu Dương Diệp, không nên hỏi thì sẽ không hỏi, lúc cần dùng tiền thì rất hào phóng, cũng hiểu được việc giữ gìn lợi ích đôi bên.

Đạo lý mang ngọc mắc tội[1] cậu hiểu rất rõ, nếu thật sự Âu Dương Diệp vô tâm vô phế, tùy tiện cẩu thả, nói thật cậu cũng không dám để lộ bí mật của mình. Linh vũ có thể giúp người bình thường biến thành dị năng giả, chuyện này một khi truyền ra, trong thời gian ngắn cậu có thể thu được lợi nhuận cực lớn, nhưng cũng bị những kẻ lòng dạ khó lường nhòm ngó, sau đó bị khống chế.

[1]: người làm việc tốt nhưng lại chịu thiệt, kiểu như làm ơn mắc oán ấy.

Cậu hiện tại không có năng lực tự vệ, mà Âu Dương Diệp vừa khôn khéo lại không tính là quá mức hám lợi, trước mắt là một đối tác rất tốt. Đợi sau này tu vi tăng lên một bậc, cậu không cần sợ bất cứ kẻ nào. Luyện khí sư tuy sức chiến đấu không cao, nhưng thủ đoạn thu nạp lòng người lại là bậc nhất, chỉ cần rèn được loại linh vũ phẩm chất thượng thừa, không sợ trong tay không có tu sĩ mạnh để dùng. Trong thâm tâm, Kỳ Trạch đang dự định bồi dưỡng Âu Dương Diệp thật tốt để cậu ta trở thành tay chân của mình.

Nghĩ đến đây, cậu nhìn Âu Dương Diệp một lượt từ trên xuống dưới.

Âu Dương Diệp trong lòng thấy rờ tợn, không tự chủ được mà ôm ngực, rồi lại nhanh chóng hạ tay xuống. Nhưng chuyện cậu quan tâm nhất vẫn là thuộc tính vũ khí, ngay lập tức quên đi cảm giác dựng hết cả lông tơ lên kia, cẩn thận nói:

[Drop] Thần Tạo - Phong Lưu Thư NgốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ