Đúng lúc ấy thì Âu Dương Thụy đi vào, Âu Dương Thụy lúc xuống xe thì nhận được điện thoại của mẹ, anh không kiên nhẫn khi thấy mẹ anh gọi:
"Sao thế mẹ?"
"Tiểu tử thúi, lão nương gọi điện thoại cho con, con lại có thái độ như vậy, tiểu tử thúi uổng công mẹ nuôi con nhiều năm. Ô ô ô...."
Âu Dương Thụy chọn cách im lặng một hồi. Âu Dương Thụy không thể làm gì hơn là đành cầu xin tha thứ:
"Mẹ, con sai rồi, mẹ nói đi có chuyện gì?"
"Ha ha ha ~, con trai ngon, cũng không có chuyện gì lớn, lúc nào con về, mẹ đã chờ con cả buổi sáng rồi, sao con còn chưa về nhà."
Mộc Tiểu Tiểu hào hứng nói.
"Sẽ nhanh trở về thôi."
"Được, các con nhanh lên một chút."
Âu Dương Thụy cúp điện thoại, sải chân đi vào cửa hàng ngọc khí.
Âu Dương Thụy căn bản không thấy Vương Mỹ Na, trực tiếp đi tới bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, ngọt ngào nói:
"Vợ à, mẹ bảo hai chúng ta trở về nhanh một chút."
Nghe được tiếng của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt ngước lên nhìn anh, hốc mắt cô hơi đỏ.
"Là anh đuổi Vương Mỹ Na ra khỏi công ty chứ không phải là cô ấy từ chức à?"
Nghe được câu hỏi của cô, Âu Dương Thụy bất mãn nói:
"Nào có, vợ à, em lại nghe ai nói bậy rồi."
Âu Dương Thụy lúc này mới nhìn thấy Vương Mỹ Na bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt.
Vương Mỹ Na từ lúc nhìn thấy Âu Dương Thụy bước vào cửa không khỏi choáng váng, cô không ngờ Âu Dương Thụy cưới chính là Hạ Tịch Nguyệt. Cô không phải đang ở trên lưng cọp sao, tự tìm đường chết cho mình. Cả người cô run rẩy.
"Cô nói gì với vợ tôi hả?"
Âu Dương Thụy lạnh giọng hỏi Vương Mỹ Na.
"Tôi....tôi không hề nói gì, thật xin lỗi tổng giám đốc phu nhân, mới vừa rồi tôi...tôi, tôi nói càn, cô đừng để ở trong lòng, tôi vì ghen tị cô mới nói như vậy, tôi còn có chuyện đi trước."
Vương Mỹ Na run rẩy cầm túi xách của mình lên chạy trối chết. Âu Dương Thụy quay lại nhìn Hạ Tịch Nguyệt, uất ức nói:
"Xem đi, bà xã, em lại nghĩ oan cho chồng mình rồi, chồng em là loại người như thế sao?"
Hạ Tịch Nguyệt thu hồi nước mắt nói:
"Thôi đi, anh là ai em không rõ sao, em sao có thể nghĩ oan cho anh chứ."
"Vợ à, thôi đừng nói chuyện này nữa, mẹ mới gọi điện thoại cho anh thúc giục hai ta về nhanh, em mua nhanh một chút rồi đi."
Ngoài mặt anh đang cười dỗ dành nhưng trong lòng thì nghĩ khác 'cô được đấy Vương Mỹ Na, ngày sống dễ chịu đủ rồi muốn tìm cảm giác địa ngục sao'.
"Đúng rồi, em thiếu chút nữa quên mất, ông chủ lấy vòng ngọc này đi, Âu Dương Thụy anh trả tiền đi."
"Tuân lệnh bà xã."
Âu Dương Thụy rút tiền ra còn không hỏi bao nhiêu tiền, nhanh chóng ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt đi ra ngoài.
Sau đó hai người lại đi mua tranh, ngồi trên xe Hạ Tịch Nguyệt lại nghĩ đến chuyện mới vừa rồi nói với Vương Mỹ Na. Cô nhẹ giọng hỏi Âu Dương Thụy:
"Em biết chuyện của Vương Mỹ Na là do anh làm, em biết anh quan tâm em, dù sao em cũng không có chuyện gì lớn, anh trừng phạt một chút là được rồi đừng đuổi cùng giết tận."
"Anh biết rồi bà xã."
Âu Dương Thụy trong lòng lại nghĩ rằng 'đều là do người phụ nữ kia, phân tán chú ý của vợ mình, xem ra phải để cô ta không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.'
Đi tới biệt thự Đông Sơn, Hạ Tịch Nguyệt vừa xuống xe đã thấy cái biệt thự to lớn dọa cho sợ.
"Thật là to!" Hạ Tịch Nguyệt cảm thán.
"Ừ, lớn, cho nên anh mới không để em ở đây, anh sợ em là người đầu óc hơi chậm chạp đến lúc đó lại không tìm được đường trở về nhà."
Âu Dương Thụy vân vê cái mũi nhỏ của Hạ Tịch Nguyệt, cô đưa tay hất cái tay đang làm loạn trên mặt mình ra, uất ức nói:
"Em đâu có ngốc đến nỗi thế."
"Được được, vợ anh không ngốc, vợ anh cực kì thông minh, vậy bây giờ anh mời cô gái đáng yêu lại mê người đi vào nhà thôi." Âu Dương Thụy lại dỗ dành cô.
"Âu Dương Thụy...em....em...em rất hồi hộp. Cha mẹ anh không thích em thì làm thế nào?"
Hạ Tịch Nguyệt khẩn trương nói.
"Làm sao có thể, vợ anh xinh đẹp như vậy, yên tâm đi cha mẹ nhất định sẽ thích em, chỉ cần anh thích là họ thích. HƠn nữa có anh ở cạnh em, không có gì phải sợ."
Âu Dương Thụy cười nói sau đó dắt tay Hạ Tịch Nguyệt đi vào. Âu Dương Thụy vừa vào cửa đã nhìn thấy cha mẹ mình đang ngồi chờ ở cửa:
"Cha mẹ, chúng con đã về"
"Con chào bác trai, bác gái."
Hạ Tịch Nguyệt cúi đầu xấu hổ chào hỏi, chỉ thấy Mộc Tiểu Tiểu giống như một cơn gió chạy đến trước mặt Âu Dương Thụy, ôm mặt anh mãnh liệt hôn, còn tràn đầy tự hào nói:
"Con trai, mấy tháng không gặp, con trở nên đẹp trai ra nhiều, không hổ là con của mẹ, gen của mẹ thật tốt. Ha ha ha"
Nói xong, Mộc Tiểu Tiểu liền nở nụ cười.
"Mẹ, xin mẹ đó, không cần mỗi lúc con trở về nhà liền làm mặt con dính đầy nước miếng của mẹ có được không, như vậy rất mất vệ sinh."
Âu Dương Thụy bất mãn, phải nói bình sinh Âu Dương Thụy sợ nhất người phụ nữ là mẹ anh Mộc Tiểu Tiểu, thích nhất đương nhiên là vợ anh Hạ Tịch Nguyệt.
"Cái gì, con ghét bỏ nước miếng của lão nương, con đừng quên lúc trước ai đã vất vả nuôi dưỡng con lớn, ô ô ô, cái người này không có chút lương tâm."
"Lại nữa rồi, con nhớ cha nói với mẹ không cho phép mẹ hôn con mà."
Âu Dương Thụy hả hê nói.
"Cái gì."
"Bà xã, anh đã nghiêm túc cảnh cáo em không được hôn người nào, trừ anh ra."
Cha của Âu Dương Thụy, Âu Dương Bách tức giận nói.
"Nhưng em hôn con trai em không được sao?"
Mộc Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói, đừng xem bộ dạng Mộc Tiểu Tiểu không sợ trời không sợ dất mà lầm tưởng, bà sợ nhất là chồng mình, Âu Dương Bách.
"Ừm...em cứ nói đi, xem buổi tối anh trừng phạt em thế nào."
Âu Dương bách ôm Mộc Tiểu Tiểu cười nói đến.
"Nha."
Mộc Tiểu Tiểu phàn nàn trả lời.
"Ha ha ha a ~."
Hạ Tịch Nguyệt đứng ở một bên thấy một gia đình thú vị cô không nhịn được cười ra tiếng. Mộc Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng cười mới nhớ tới mục đích hôm nay chính là gặp mặt con dâu của mình.
Bà từ trong ngực Âu Dương Bách tránh ra, đi tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt, nắm lấy tay cô, vui vẻ nói:
"Con chính là Nguyệt Nguyệt. Xin chào, mẹ là mẹ chồng của con, mẹ tên Mộc Tiểu Tiểu, rất vui vì gặp được con."
"Chào bác gái."
Hạ Tịch Nguyệt không ngờ Mộc Tiểu Tiểu lại nhiệt tình như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút không ứng phó kịp.
"Con là vợ của Thụy, sao lại gọi mẹ là bác gái, phải gọi là mẹ."
"Con......."
Hạ Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy một cái, Âu Dương Thụy gật đầu, Hạ Tịch Nguyệt mới ngọt ngào gọi:
"Mẹ."
"Ai ~, ngoan. Đây là cha con, con mau gọi đi."
"Cha, cha khỏe chứ?"
"Ừ."
Âu Dương bách thâm trầm trả lời.
"À mẹ ơi, con nghe Thụy nói, mẹ thích ngọc bội cho nên con mua cái vòng ngọc phỉ thúy tặng mẹ, chất liệu ngọc rất tốt."
Hạ Tịch Nguyệt nói xong liền mở hộp trong tay ra đưa đến trước mặt Mộc Tiểu Tiểu. Mộc Tiểu Tiểu thấy vòng tay trước mắt rất cao hứng.
"Thật là xinh đẹp a."
Mộc Tiểu Tiểu lập tức lấy vòng ngọc đeo lên trên tay của mình.
"Nguyệt Nguyệt con thật tinh mắt nha." Mộc Tiểu Tiểu nhìn vòng ngọc trên tay, thích vô cùng.
"Bởi vì mẹ con cũng đam mê ngọc bội nên con cũng hiểu biết một chút."
Hạ Tịch Nguyệt vui mừng nói qua.
"Vậy mẹ con đâu, hôm nào nhất định phải gặp gỡ một chuyến mới được."
"Cha và mẹ con xảy ra tai nạn xe cộ đã mất rồi ạ."
Hạ Tịch Nguyệt bi thương nói đến.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . ."
Mộc Tiểu Tiểu một khi vui mừng liền quên, chuyện cha mẹ Hạ Tịch Nguyệt qua đời, lời lỡ đã nói ra ngoài.
"Không sao ạ, hiện tại con đã có Thụy, chuyện lúc trước đều qua rồi. Còn cha ơi, con nghe Thụy nói cha thích bức vẽ Mai Thanh Sơn Thủy của Trương Đại Thiên, cha xem một chút thử đi."
Hạ Tịch Nguyệt cầm bức tranh đưa cho Âu Dương Bách. Âu Dương Bách nhận lấy, nhìn thấy bức tranh mình thích vui cười đến nỗi không khép được miệng.
"Được rồi, tranh rất đẹp, cha tìm đã lâu vẫn không tìm được, Nguyệt Nguyệt con thật có lòng. Mau tới ăn cơm đi, bận rộn đã trưa rồi, chắc là đã đói bụng."
"Dạ, cám ơn cha."
Hạ Tịch Nguyệt vui mừng nói đến.
Nhắc tới bức tranh đúng là không phải do Hạ Tịch Nguyệt mua mà là Âu Dương Thụy lấy từ trong tay Đông Phương Húc. Đừng xem Đông Phương Húc bình thường thích treo ngược giây xích nhưng thật ra cậu ta còn thích cất giữ những bức tranh hiện đại, lúc cậu ta có hứng thú cậu ta tự mình vẽ tranh nữa.
Âu Dương Thụy muốn lấy tranh đương nhiên Đông Phương Húc sẽ không cho, chỉ là lấy trình độ phúc hắc của Âu Dương Thụy, thì không có vấn đề gì. Sau đó Hạ Tịch Nguyệt hỏi anh vì sao lại có bức tranh này, Âu Dương Thụy cười cười không nói. Chuyện là như thế này, Âu Dương Thụy gọi điện thoại cho Đông Phương Húc:
"Này, chuyện gì?" Đông Phương Húc nhấc điện thoại trả lời.
"Trong tay cậu có phải có một bức tranh của Trương Đại Thiên vẽ?"
"Đúng vậy, làm sao cậu biết, thật vất vả mình mới lấy từ buổi bán đấu giá về, lúc nào thì cậu lại có hứng thú với tranh vẽ these?"
Đông Phương Húc tự hào nói.
"Đem bức họa kia cho mình, hôm nay mình đưa vợ về nhà, vợ mình muốn mua tranh tặng cha mình, mình nhìn trúng bức họa của cậu rồi." Âu Dương Thụy ra lệnh.
"Cái gì? Sao cậu không tự đi mua?" Nghe được lời của Âu Dương Thụy, Đông Phương Húc cực kì bất mãn hét to.
"Bức họa đó đâu có thể mua được trên thị trường nữa, hơn nữa cậu cũng biết cha mình chỉ thích tranh của Trương Đại Thiên. Mà bây giờ mình chỉ biết trong tay cậu có một bức." Lời của Âu Dương Thụy rất rõ ràng, hiện tại anh biết cậu ta có cho nên chỉ có thể yêu cầu cậu ta.
"Âu Dương Thụy cậu có nhầm không? Cậu mang vợ về nhà lấy lòng cha cậu, tại sao phải làm phiền mình?" Đông Phương Húc tức giận quát.
"Cậu rốt cuộc có cho hay không hả?"
"Không cho, không cho, có nói gì nữa mình cũng không đưa cho cậu."
Đông Phương húc kiên quyết nói.
"Được, cậu không cho à. Tôi sẽ gọi điện thoại nói với ông cụ, cậu và Vân Nặc kết hôn chỉ là khế ước, thật ra thì cậu là Gay, dùng hôn nhân để che giấu cậu là một tên Gay thật sự. Cậu nói thử xem ông cụ có lập tức tìm mười mấy phụ nữ cùng cậu giam chung một chỗ để tạo người không hả?"
"Ông cụ sẽ không tin."
"Cậu nói ông cụ tin cậu hay tin tôi?"
"Cậu....được lắm Âu Dương Thụy, xem như cậu lợi hại, tự tới biệt thự của tôi lấy đi. Về sau, con mẹ nó, đừng có gọi điện thoại cho tôi, cậu gọi điện thì chẳng có chuyện tốt gì cả."
Đông Phương Húc tức giận cúp điện thoại, không nhịn được nên nói tục. Bức tranh kia là bảo bối của Đông Phương Húc, cứ như vậy chỉ hai ba câu đã bị người ta cướp mất, có thể không tức sao?"
Mỗi lúc nhìn thấy Âu Dương Thụy, Đông Phương Húc lại mất đi một ít đồ. Đông Phương Húc hối hận đến xanh ruột rồi, tại sao mình lại cũng tên tiểu nhân này từ nhỏ lớn lên cùng nhau chứ?"
Trên bàn ăn, Mộc Tiểu Tiểu không ngừng gắp thức ăn cho Hạ Tịch Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, con ăn cái này đi, ngon lắm đó."
"Nguyệt Nguyệt, còn món này nữa."
"Nguyệt Nguyệt. . . . . . ."
Mộc Tiểu Tiểu gắp không ngừng, chỉ chốc lát trong chén của Hạ Tịch Nguyệt đã đầy vung lên. Nhìn đồ ăn trong chén, Hạ Tịch Nguyệt có chút lo lắng, làm sao cô ăn hết đây, nếu không ăn thì sẽ không lễ phép cho lắm. Nhìn Mộc Tiểu Tiểu còn muốn gắp thêm cho mình, Hạ Tịch Nguyệt vội cười nói:
"Mẹ, đủ rồi, mẹ gắp nhiều quá con ăn không hết."
"Ah...gắp quá nhiều sao, vậy con ăn hết trong chén đi, con gầy quá nên cần phải bồi bổ vào."
Mộc Tiểu Tiểu vui vẻ cười nói, sau đó ăn cơm. Âu Dương Thụy nhìn thức ăn trong chén Hạ Tịch Nguyệt quá nhiều anh liền giúp cô giải quyết.
Tính Âu Dương Thụy rất sạch sẽ nhưng tại sao anh lại ăn thức ăn Mộc Tiểu Tiểu gắp cho Hạ Tịch Nguyệt, bởi vì Mộc Tiểu Tiểu dùng đũa khác để gắp thức ăn sợ Hạ Tịch Nguyệt không thích nước miếng của bà cho nên không dùng đũa của mình gắp. Vì vậy mà Âu Dương Thụy mới có thể giải quyết đống thức ăn trong chén của Hạ Tịch Nguyệt.
Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy Âu Dương Thụy giúp mình, cô thở phào nhẹ nhõm, nếu để cô ăn hết chắc cô sẽ no đến chết mất.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Bà Xã Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em
Romance*** CHÚ Ý: Đây là truyện mình re-up phục vụ các bạn trên wattpad cũng như nhu cầu cá nhân, chưa xin phép editor, tác giả,... hay bất kì ai liên quan tới truyện này. Nếu các bạn có ý kiến mình xin phép được gỡ xuống. Tên Truyện: Bà Xã Anh Vô Cùng Cưn...