Q3: Chương 4: Cổ Tây

4.6K 76 0
                                    

Hạ Tịch Nguyệt ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng, không lâu sau thì đã khỏe hơn nhiều.

Hôm nay Âu Dương Thụy tan việc về nhà Hạ Tịch Nguyệt vui mừng từ trên lầu chạy xuống, đi tới trước mặt anh. Âu Dương Thụy thấy chân của cô vừa khỏe lại đã chạy loạn lên, lo lắng nói:

"Chậm một chút."

"Không có việc gì."

Hạ Tịch Nguyệt vui mừng trả lời. Sau đó ôm cổ của Âu Dương Thụy, nũng nịu nói:

"Chồng ơi, em đã không sao rồi, có thể đi học lại chưa?"

Âu Dương Thụy đã xin phép nghỉ học cho cô rồi nhưng Hạ Tịch Nguyệt không muốn mình vừa trở lại trường đã nghỉ học nhiều như thế không tốt. Âu Dương Thụy ôm lấy eo của cô cười nói:

"Cái này sao, phải xem biểu hiện tối nay của em đã."

Nghe thấy lời này của anh, Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ núp trong ngực anh không chịu ngẩng đầu lên. Ăn cơm tối xong Hạ Tịch Nguyệt đi tắm sau đó ra ngoài đã nhìn thấy Âu Dương Thụy cởi trần nằm trên giường. Hạ Tịch Nguyệt thấy anh kích động như thế, cô nhìn anh chằm chằm nói:

"Anh ở đây làm gì?"

Âu Dương Thụy nhanh chóng kéo Hạ Tịch Nguyệt xuống giường áp cô phía bên dưới thân mình, cởi áo choàng tắm của cô ra dễ dàng, anh cười nói:

"Em nói anh làm gì?"

Tiếp theo liền hôn lên môi của cô, Hạ Tịch Nguyệt thở gấp nói:

"Anh đừng quên là đồng ý cho em trở lại trường đó."

"Vợ này thời khắc này đừng có nói những lời này."

Âu Dương Thụy ngăn miệng cô lại, tiếp sau là một đêm kích tình. Lần này Âu Dương Thụy muốn cô ước chừng cả ngày đêm. Nếu không phải Hạ Tịch Nguyệt mệt muốn chết thì anh còn muốn đấu thêm mấy hiệp nữa.

Ngày hôm sau Âu Dương Thụy không đi làm mà ở trên giường canh Hạ Tịch Nguyệt ngủ. Âu Dương Thụy gọi cô dậy ăn chút gì đó rồi cô lại mơ màng ngủ tiếp. Ngày sau nữa Âu Dương Thụy mới đi làm.

Chiều ngày đó Hạ Tịch Nguyệt mới tỉnh lại, eo mỏi lưng đau rời giường, Hạ Tịch Nguyệt thấy mình ngủ đã hai ngày, lập tức mắng Âu Dương Thụy:

"Âu Dương Thụy, anh thật khốn kiếp mà."

Hạ Tịch Nguyệt tức giận anh lúc nào cũng nghiền ép cô ở trên giường, cô rất muốn trả thù anh. Buổi chiều Âu Dương Thụy gọi điện về nhà mới biết Hạ Tịch Nguyệt đã tỉnh dậy rồi.

Buổi tối tan việc Âu Dương Thụy vội vã lái xe về biệt thự, xuống xe Âu Dương Thụy mở cửa đi vào nhà phát hiện cửa đang khóa. Anh kinh ngạc biệt thự nhà anh chỉ có cửa chính khóa sao cái cửa nhỏ này lại bị khóa, trước nay chưa hề có.

Lần đầu tiên Âu Dương Thụy thấy cửa này bị khóa lại, anh liền hiểu nhất định là cô gái nhỏ kia muốn trả thù anh mấy đêm kia, nhốt anh ngoài cửa.

Thím Trương và người giúp việc không có lá gan dám khóa anh ngoài này. Âu Dương Thụy cười cười sau đó lấy chìa khóa ra mở, lắc đầu một cái.

"Chẳng lẽ cô ấy không biết trong tay mình có chìa khóa sao?"

Nhưng Âu Dương Thụy dùng chìa khóa mở nửa ngày cũng không ra, có chút kinh ngạc.

'Chẳng lẽ cô gái nhỏ lần này đã thông minh ra rồi, biết mình có chìa khóa nên đã khóa trái bên trong."

Không sai, vụ phòng ngủ lần trước bị Âu Dương Thụy mở ra, Hạ Tịch Nguyệt biết anh có chìa khóa mở.

Cho nên cô đã khóa trái cửa từ bên trong, Âu Dương Thụy mở cửa không ra liền nhấn chuông anh nghĩ người giúp việc sẽ mở cửa nhanh thôi. Nhưng chờ cả ngày không thấy ai ra mở cửa, Âu Dương Thụy buồn bực.

Thật ra Hạ Tịch Nguyệt đã sớm cho người giúp việc nghỉ sớm, ra lệnh họ không được phép mở cửa. Hạ Tịch Nguyệt lặng lẽ đến gần cửa, cho dù cô đi hết sức nhẹ nhàng nhưng Âu Dương Thụy đã qua huấn luyện nên nghe được. Âu Dương Thụy cười nói:

"Vợ ơi em mở cửa nhanh cho anh đi nào."

"Anh là ai?"

Hạ Tịch Nguyệt làm bộ không biết.

"Chồng em."

Âu Dương Thụy cười đáp.

"Chồng tôi không ở nhà."

"Biết chồng em không ở nhà nên anh mới đến tìm em."

"Nhưng chồng tôi nói không mở cửa cho người xa lại, nếu không buổi tối anh ấy quay lại sẽ hung hăng hành hạ tôi."

Hạ Tịch Nguyệt làm bộ sợ hãi.

"Vợ ơi anh không làm rộn nữa, em mau cho anh vào đi."

"Không được, anh phải tìm chồng tôi đến đây."

Hạ Tịch Nguyệt nói xong, liền chuẩn bị rời đi. Âu Dương Thụy nghe được Hạ Tịch Nguyệt chuẩn bị rời đi, Âu Dương Thụy cầu xin tha thứ:

"Vợ ơi anh sai rồi, anh thật sự biết lỗi rồi."

Nghe được tiếng cầu xin tha thứ, Hạ Tịch Nguyệt lập tức ngừng bước chân hỏi:

"Anh đã biết lỗi rồi?"

"Anh có lỗi, không nên nhường tính phúc cho vợ anh."

Âu Dương Thụy cười đểu giả.

"Anh....."

Nghe được Âu Dương Thụy lời nói, Hạ Tịch Nguyệt càng thêm tức không chịu được. Biết Hạ Tịch Nguyệt tức giận, Âu Dương Thụy liền lập đổi giọng bi thương.

"Vợ ơi bên ngoài lạnh lắm."

Âu Dương Thụy làm bộ đáng thương nói. Nghe được lời nói của Âu Dương Thụy, mặt Hạ Tịch Nguyệt đen lại, trời bây giờ hơn ba mươi độ mà anh lại nói là lạnh.

"Vậy thì cho anh chết rét đi."

Hạ Tịch Nguyệt tức giận nói, coi cô là cô ngốc sao, dám lừa gạt cô như thế. Biết mình vụng về Âu Dương Thụy lập tức nói tiếp:

"Vợ ơi, bụng anh đói quá, buổi trưa hôm nay đi họp vội vàng nên không kịp ăn cơm, vốn định về nhà mới ăn kết quả lại bị em nhốt ngoài cửa."

Nghe được Âu Dương Thụy nói mình đói bụng, Hạ Tịch Nguyệt liền bắt đầu lo lắng. Không khỏi lo lắng nói:

"Buổi trưa hôm nay thật không có ăn cơm sao?."

Âu Dương Thụy biết cô bắt đầu tin lời mình nói rồi.

"đúng vậy, hiện tại bụng anh đang sôi lên đây. Em cũng biết anh đói sẽ bị đau bao tử....."

Lời Âu Dương Thụy vẫn chưa nói hết Hạ Tịch Nguyệt đã tin là thật:

"Thím Trương, thím mau nấu cơm cho anh ấy đi."

Thím Trương nhìn bộ dạng cô bị lừa cười cười đi vào nhà bếp. Thiếu gia nói dối vụng về thế chỉ có thiếu phu nhân mới tin thôi.

Hạ Tịch Nguyệt lập tức mở cửa, đã nhìn thấy anh cười gian, cũng biết nên đành tự chịu thôi.

"Anh lừa em?"

Âu Dương Thụy vào nhà buông cặp tài liệu xuống ôm lấy cô nói:

"Vợ này như thế sao gọi là lừa gạt, anh đói thật mà, nhưng cái đói này em không hiểu mà thôi."

"Hừ ~, về sau em không tin anh nữa, không để ý đến anh nữa."

Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi bất mãn nói.

"Thật không để ý đến anh? Anh định nói cho em biết thời gian đi học, nhưng em không để ý đến anh vậy thôi anh đi."

Âu Dương Thụy nói xong, giả vờ rời đi.

"á...đừng đi, anh mau nói cho em biết cái gì đi học?"

Hạ Tịch Nguyệt lập tức đuổi theo Âu Dương Thụy, Âu Dương Thụy thấy cô nóng nảy liền cười.

"Không phải em vừa nói không để ý đến anh nữa mà."

"Ai nói? Em chưa nói gì cả, chồng ơi van anh đó, anh nói cho em biết đi."

Hạ Tịch Nguyệt không thừa nhận.

"Ha ha ~, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày kia đi học."

"A ư!"

Hạ Tịch Nguyệt vui mừng phấn khích hét lên. Hạ Tịch Nguyệt bây giờ đã là người nổi tiếng rồi nhưng vì cô bị nhốt ở nhà nên không hề biết. Trở lại trường, Lý Sảng thấy cô liền hỏi:

"Nguyệt Nguyệt bởi vì em ở nhà nghỉ ngơi nên cô chưa kịp nói cho em biết, phần thi của em quá xuất sắc, hiện tại mọi người đều muốn mời em tham gia vào công ty của họ."

Còn nữa, có một vũ sư Anh quốc nổi tiếng đang chờ em ở văn phòng đó, em nhanh lên đi với cô."

Lý Sảng không chờ Hạ Tịch Nguyệt phản ứng đã kéo cô đi tới phòng làm việc.

"Cô giáo?"

Lý Sảng vừa đi vừa nói "Người này là giám khảo lần trước, ở nước Anh người này đã giành được nhiều chức vô địch. BÂy giờ muốn về quê hương phát triển đền đáp tổ quốc."

Nhưng anh ta là một nhà vũ công trẻ có triển vọng, em đi theo anh ta nhất định sẽ học được nhiều hơn."

Lý Sảng đưa Hạ Tịch Nguyệt tới phòng làm việc, Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn bức tường bích họa, chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ta.

Lý Sảng thấy Cổ Tây đang xem bức vẽ, liền mở miệng nói: "Xin chào Cổ tiên sinh, tôi đã đưa Hạ tiểu thư đến rồi."

"A, cảm ơn." Cổ Tây nói xong xoay người lại cười nói.

Thấy người xoay lại là Cổ Tây, Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc vô cùng.

Cổ Tây, VÂn Nặc và Hạ Tịch Nguyệt là những người bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau khi tốt nghiệp trung học, Cổ Tây đi du học ở Anh, mà Vân Nặc đi Mĩ. Đã bốn năm không gặp Cổ Tây, Hạ Tịch Nguyệt đương nhiên ngạc nhiên vô cùng rồi.

Cô thử lên tiếng: "A Tây?"

"Ha ha ~, là mình, A Nguyệt." Cổ Tây cười nói với Hạ Tịch Nguyệt, đến giờ khắc này đã bốn năm qua rồi.

Biết Hạ Tịch Nguyệt đam mê vũ điệu, cho nên anh quyết định rời khỏi người phụ nữ mình yêu để ra nước ngoài cố gắng học vũ điệu, anh dùng vinh quang của mình để bắt lòng của người phụ nữ mình yêu mến.

ở nước ngoài mỗi ngày Cổ Tây chỉ nghỉ ngơi 4 canh giờ, không ngừng luyện tập mới có thành tựu ngày hôm nay. Vừa có thành tựu anh vội vàng trở về nước, liền nhìn thấy người con gái mình mong nhớ nhưng cuối cùng anh vẫn chậm một bước.

"LÀm sao cậu biết chỗ này?" Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.

"Cậu ấy chính là chuyên gia nổi tiếng mà cô đã nói, hai người biết nhau vậy thì hãy trò chuyện với nhau đi."

Lý Sảng giải thích sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại. Nếu hai người đã quen biết bà cũng không cần ở đây làm gì nữa.

Gặp lại bạn tốt ngày xưa Hạ Tịch Nguyệt rất vui mừng, cô nói: "A Tây, chúng ta đã bốn năm không gặp rồi nhỉ?"

"Chính xác là bốn năm hai tháng." Cổ Tây nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười.

"Thôi đi, là cậu năm đó rời đi mà không nói gì cho mình biết nếu không chúng ta không mất liên lạc rồi."

"Năm đó ra nước ngoài quả thật có chút vội vàng không kịp nói với cậu và VÂn Nặc."

Cổ Tây giải thích. Nhưng thật ra Cổ Tây không có dũng khí nói lời từ biệt với Hạ Tịch Nguyệt, sợ thấy cô rồi anh không nỡ đi. Cổ Tây hỏi cô:

"Không biết tại hạ đây có vinh dự mời Hạ tiểu thư cùng ăn trưa không?"

"Dĩ nhiên."

Hạ Tịch Nguyệt cười vui vẻ nói.

"Nghe nói Thương Hạ mới mở một cửa hàng đồ ngọt mới, mình biết cậu thích ăn điểm tâm ngọt không bằng chúng ta đến đó ăn bánh ngọt Mộ Tư đi." Cổ Tây giới thiệu cho Hạ Tịch Nguyệt.

"Được." Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ cùng anh đi ra ngoài.

Đi tới cửa hàng, Hạ Tịch Nguyệt vui mừng như một đứa trẻ nhanh chóng lấy hai bánh ngọt Mộ Tư.

Nhìn cô vui vẻ Cổ Tây cũng chọn nhanh một món bánh ngọt. Thật ra Cổ Tây không thích đồ ngọt, nhưng vì người phụ nữ mình yêu cái gì anh cũng có thể làm. Một cái bánh nhỏ thì có là gì, tùy tiện chọn một cái rồi tới chỗ ngồi xuống.

Hai người bắt đầu trò chuyện, Hạ Tịch Nguyệt vừa ăn bánh vừa hỏi: "Những năm này cậu đã đi đâu?"

"Anh quốc." Cổ Tây uống cà phê sau đó trả lời cô. Không hề ăn món bánh ngọt trước mặt, anh chỉ muốn để cô vui nên mới đến đây.

"Anh quốc? CẬu đến đó học gì? Học vũ điệu ư, cậu cố ý đến đó học sao?"

Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi, bởi vì thời trung học cô nhớ Cổ Tây không thích khiêu vũ, cho nên mới hỏi anh như thế. CÔ không thể tin được.

[FULL] Bà Xã Anh Vô Cùng Cưng Chiều EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ