Q2: Chương 31: Chuyện Cũ

7.3K 108 1
                                    

Âu Dương Thụy nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn xa xăm, chậm rãi kể cho cô nghe chuyện xảy ra năm anh bảy tuổi.

Năm Âu Dương Thụy bảy tuổi, mẹ anh lại mang thai em trai hay em gái của anh. Âu Dương Thụy rất vui vì mình sắp có một đứa em để chơi cùng, như vậy anh sẽ không phải làm gì cũng chỉ có một mình nữa.

Nhưng bởi do mang thai mà Mộc Tiểu Tiểu có chút lơ là với Âu Dương Thụy, anh cũng cảm thấy cha mẹ ngày càng ít quan tâm đến anh, dù sao anh cũng là đứa bé nên rất nhạy cảm. Trong lòng Âu Dương Thụy ghen tị với em của mình, nó chưa ra đời đã cướp mất yêu thương của cha mẹ vốn dành cho anh.

Một ngày kia anh cùng Mộc Tiểu Tiểu đi dạo ở cửa hàng bán đồ trẻ em, Âu Dương Thụy thấy mẹ luôn ân cần với đứa em còn chưa ra đời, mua cái này cái kia, anh đố kị tức giận bỏ chạy ra ngoài.

Ở bên ngoài một lát Âu Dương Thụy cảm giác có người ở gần anh, vừa định quay đầu nói chuyện liền bị người kia dùng khăn tay che lại, ngất xỉu trong nháy mắt. Âu Dương Thụy nhìn thấy mờ ảo hình ảnh mẹ anh vội vàng từ trong cửa hàng đi ra, vì vội vàng mà không để ý đến xe cộ lui tới sau đó ngã trong vũng máu.

Giây phút đó, Âu Dương Thụy rơi nước mắt, bởi vì anh biết mẹ anh rất yêu anh, chỉ vì tính ghen tị con nít của mình làm mẹ xảy ra tai nạn.

Âu Dương Thụy hôn mê một khoảng thời gian, khi tỉnh lại thì nghe người đàn ông ở ngoài cửa nói:

"Thật đúng là nhặt được vàng, cậu xem thằng tiểu tử này dáng dấp rất được, nhất định bán rất có giá."

"Đúng vậy, đại ca thật tinh mắt."

Tiểu đệ bên cạnh vuốt mông nói. Nghe hai người họ nói chuyện Âu Dương Thụy biết mình rơi vào tay bọn buôn người.

"Làm sao đây, mình nên làm gì đây?"

Âu Dương Thụy hối hận vì làm thiếu gia bảy năm mà không học qua phương pháp tự vệ bản thân nào cả. Âu Dương Thụy nghỉ lấy sức sau đó hoạt động tay chân của mình.

Ngồi dậy mở mắt ra nhìn thấy phòng này đều toàn trẻ con, bé trai bé gái đều có, khoảng hơn hai mươi người. Nghe tiếng khóc của đứa trẻ bên cạnh, Âu Dương Thụy cố kiên cường không để mình rơi nước mắt.

Thật ra thì trong lòng anh sợ muốn chết, dù sao lúc đó chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa bé đương nhiên sợ hãi. Âu Dương Thụy ở đó được ba ngày.

Trên khoang thuyền có một lỗ nhỏ, Âu Dương Thụy nhìn theo ánh trăng và bầu trời nên biết thời gian. Nhưng muốn leo lên thật không thể nào. Bởi vì cái lỗ đó rất nhỏ chỉ có thể vừa cái đầu của một đứa trẻ.

Anh nghe âm thanh của sóng biển, biết mình ở trên thuyền, đã ba ngày anh không ăn gì chỉ uống mấy ngụm nước.

Bởi vì mỗi ngày những người này chỉ cho bọn họ 10 cái bánh bao để ăn.

Mỗi ngày Âu Dương Thụy nhìn bọn họ tranh nhau giành lấy bánh bao, Âu Dương Thụy không hề tham gia vì anh cho rằng mình là người của xã hội thượng lưu, tại sao có thể cùng với những người đó giành ăn.

Âu Dương Thụy nhìn thấy những người bị bệnh không được chữa trị, càng thêm sợ hãi. Những tên buôn người này làm sao có thời gian dừng lại để xem bệnh cho họ. Khi đó anh hiểu được mạng người rất rẻ rúng.

Cậu con trai bên cạnh nhìn Âu Dương Thụy mấy ngày này chỉ uống nước, liền hỏi:

"Đã tới đây, cậu còn tưởng mình là đại thiếu gia sao, thuyền này không biết lúc nào mới cập bờ, cậu chỉ uống nước mà không ăn, còn chưa lên bờ thì đã bỏ mạng. Cậu muốn chạy trốn cũng phải có sức. Này cho cậu một nửa."

Bé trai đó xé bánh bao ra đưa cho Âu Dương Thụy một nửa, Âu Dương Thụy nhận lấy bánh bao nước mắt anh chảy xuống. Đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt khi đến đây.

Anh không biết mình đang sợ đến khóc hay vì cảm động mà khóc. Nước mắt hòa vào trong bánh bao.

Âu Dương Thụy cho rằng mình sinh ra trong xã hội thượng lưu, từ nhỏ đã có cuộc sống trong nhung lụa, có nhiều chuyện không biết được. Bây giờ trải qua cực khổ ở chỗ này thì không chịu được. Bé trai bên cạnh nhìn thấy Âu Dương Thụy khóc thầm, an ủi nói:

"Không có chuyện gì, vừa tới nơi này mấy ngày trước tôi không thích ứng được, nhưng rất nhanh sẽ quen thôi. Đầu tiên cậu phải học cách bảo vệ mình, không để cho mình bị đói phải có sức để mà học được sinh tồn."

"Nhưng tôi không muốn tranh?"

Âu Dương Thụy yếu ớt trả lời.

"Không muốn cũng phải làm, cá lớn nuốt cá bé đây chính là quy tắc của xã hội, nếu muốn sinh tồn được nhất định cậu phải mạnh mẽ và hung ác."

"Ừ."

Âu Dương Thụy nghe lời gật đầu một cái. Ngày thứ nhất Âu Dương Thụy không có cướp được bánh bao, vẫn là cậu bé đó chia cho anh. Ngày thứ hai Âu Dương Thụy cướp được một cái, ngày thứ ba được hai cái cứ như vậy cho đến cuối cùng mười cái bánh bao đều thuộc về Âu Dương Thụy. Cậu bé trai bên cạnh nhìn thấy Âu Dương Thụy có thế làm như vậy, vui vẻ nói:

"Cậu có thể giành được, về sau tôi sẽ theo cậu cùng lăn lộn."

Trong vòng 10 ngày ở đây, khiến Âu Dương Thụy hiểu được quy tắc sinh tồn trong thế giới này, mình nhất định phải mạnh mẽ mới không bị người khác hại. Nhu nhược chỉ làm cho người khác giành mất phần của mình. Chỉ có cường giả mới sống được. Người yếu sẽ chỉ làm cho người khác giẫm đạp lên, không muốn như thế phải cường giả, phải đứng trên kẻ khác.

Cũng chính ngày đó khiến Âu Dương Thụy lập ra Ám Dạ sau này, là Minh Hoàng hắc đạo người người e sợ . Dĩ nhiên những thứ này Âu Dương Thụy chỉ nói trong lòng không nói cho Hạ Tịch Nguyệt nghe.

Âu Dương Thụy nhìn mọi thứ càng trở nên lạnh nhạt hờ hững, tâm ngày càng hung ác.

Anh bắt đầu cùng cậu bé trai đó lên kế hoạch, thuyền cập bến sẽ chạy trốn. Còn chưa đợi đến kế hoạch cha Âu Dương Thụy đã tìm được nơi này, Âu Dương Bách dắt tay Âu Dương Thụy đi. Âu Dương Thụy vùng ra khỏi tay của cha mình chạy đến trước mặt của cậu bé kia:

"Cha mẹ cậu ở đâu, tôi có thể kêu cha tôi dẫn cậu trở về."

"Tôi là cô nhi, cha mẹ tôi sớm bị chết bởi tai nạn xe cộ rồi."

Bé trai cẩu thả nói.

"Cậu đồng ý theo tôi không? Âu Dương Thụy lạnh giọng hỏi.

"Ừ, dĩ nhiên nguyện ý, đi theo cậu tôi có thể ăn no."

Cậu bé vui mừng trả lời, bởi vì cậu ta nhìn thấy được khí phách trên người Âu Dương Thụy, cậu biết tương lai Âu Dương Thụy nhất định sẽ thành bá chủ một phương.

"Đúng rồi, quên giới thiệu tôi là Lãnh Hiên."

Không sai cậu bé trai năm đó chính là trợ lí đặc biệt của Âu Dương Thụy Lãnh Hiên bây giờ.

"ừ, tôi sẽ kêu cha an bài cậu ra khỏi nước, tôi chỉ cho cậu mười năm, cậu phải bắt kịp học vấn trình độ của tôi, tôi sẽ không thu nhận kẻ vô dụng." Âu Dương Thụy lạnh lùng nói.

"Được, không thành vấn đề."

Sau đó Âu Dương Thụy đưa Lãnh Hiên ra nước ngoài, cuối cùng cậu ta cũng không làm Âu Dương Thụy thất vọng, học xong quản lí kinh tế ở Harvard rồi đến Anh giúp Âu Dương Thụy gây dựng sự nghiệp cho đến bây giờ.

Âu Dương Bách đưa Âu Dương Thụy tới bệnh viện Mộc Tiểu Tiểu đang ở, trên hành lang Âu Dương Thụy nghe được bác sĩ nói với Âu Dương Bách rằng mẹ anh cả đời không thể mang thai nữa.

Âu Dương Thụy sợ đến mất hồn, ngay cả Âu Dương Thụy cũng không thể tiếp nhận sự thật này. Mặc dù khi đó anh mới 7 tuổi nhưng anh hiểu rõ ý của bác sĩ.

Anh tự trách mình, nếu như không phải anh chạy lung tung mẹ anh sẽ không xảy ra chuyện.

Âu Dương Bách đưa Âu Dương Thụy vào phòng bệnh, Âu Dương Thụy nhìn mặt tái nhợt của mẹ càng thêm áy náy. Mà Mộc Tiểu Tiểu khi nhìn thấy Âu Dương Thụy thì mỉm cười:

"Thụy , tới đây, bảo bối của mẹ."

Âu Dương Thụy khiếp đảm, bởi vì do anh hại mẹ nằm viện. Âu Dương Thụy lạnh lùng nhìn Mộc Tiểu Tiểu, muốn dùng cách này hóa giải hoảng hốt trong người anh.

Có vài người thích dùng sự lạnh lùng để che lấp nỗi sợ hãi trong lòng mình. Rất rõ ràng Âu Dương Thụy là loại người này.

Anh sợ mẹ biết chuyện sẽ không cần mình nữa. Nhưng Âu Dương Thụy không biết lúc đó anh không chạy đến bên Mộc Tiểu Tiểu làm cho trong lòng Mộc Tiểu Tiểu để lại vết thương vĩnh viễn không thể phai nhạt.

Sau khi Mộc Tiểu Tiểu xuất viện, Âu Dương Thụy tránh né bà. Mộc Tiểu Tiểu càng thêm đau lòng cho là Âu Dương Thụy vẫn trách bà không để ý đến anh, để anh rơi vào tay người xấu, để anh trải qua nhiều khổ sở như vậy. Mỗi lần nghĩ tới đó, Mộc Tiểu Tiểu không cầm được nước mắt.

Mà Âu Dương Thụy căn bản không trách mẹ mình, chỉ đang trách chính anh, do anh tạo nên bi kịch hôm nay. Âu Dương Bách thấy vợ mỗi ngày đều không vui, quyết định đưa vợ mình ra nước ngoài cho khuây khỏa.

Mộc Tiểu Tiểu nghĩ như vậy cũng tốt, có lẽ bà rời đi một thời gian sẽ khiến Thụy quên đi quá khứ không vui kia, sẽ tha thứ cho bà. Mà Âu Dương Thụy thấy mẹ quanh năm suốt tháng không ở nhà, đi khắp nơi du lịch anh cho là mẹ không cần anh nữa.

Mà Âu Dương Thụy nào biết Mộc Tiểu Tiểu dành phần lớn thời gian đi ra nước ngoài vì không muốn nhìn thấy ánh mắt xa lạ của con trai, bà cảm giác sợ hãi tất cả đang trốn tránh bà. Có mấy lầ Mộc Tiểu Tiểu mắng Âu Dương Bách.

"Tại anh đưa em đi du lịch mới làm cho con trai ngày càng xa cách chúng ta, năm đó em nên ở bên cạnh nó, không nên trốn tránh...ô ô...."

Mộc Tiểu Tiểu nói xong khóc òa lên.

"Bà xã cái này không thể trách em được, anh nghĩ con trai chúng ta một ngày nào đó sẽ rõ."

Âu Dương Bách an ủi, hai mẹ con muốn vãn hồi đoạn tình cảm mẹ con này nhưng không ngờ rằng càng ngày càng kéo nó ra xa.

"Em biết không Nguyệt Nguyệt, cũng vì anh ghen tị mới làm mẹ mất đi đứa bé, mất đi tư cách làm mẹ, anh thật khốn kiếp, anh có quyền gì yêu cầu mẹ tha thứ cho anh."

Âu Dương Thụy đỏ mắt gầm nhẹ. Những lời này anh đã chôn sâu trong lòng suốt 20 năm, lần đầu tiên nói cho người khác nghe những khổ sở trong lòng mình.

Hạ Tịch Nguyệt nghe xong câu chuyện, cô nắm lấy tay Âu Dương Thụy:

"Không phải như thế đâu Thụy, anh hiểu làm mẹ rồi. Cho tới giờ mẹ không trách anh, bà làm như thế chỉ muốn vãn hồi tất cả. Hai người rõ ràng rất yêu thương nhau nhưng vì hiểu lầm mà ngày càng xa cách. Anh thấy như thế không đáng tiếc sao?"

Hạ Tịch Nguyệt đau lòng khi thấy hai mẹ con anh rất yêu thương nhau nhưng lại không biểu đạt ra thành lời.

"Thật sự là như thế sao?"

Âu Dương Thụy không xác định hỏi.

"Đúng vậy Thụy, anh phải tin em, cũng như tin tình yêu mẹ dành cho anh, ngày mai chúng ta nói rõ với mẹ có được không?"

Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy dịu dàng nói.

"Ừm, cảm ơn vợ, nhưng nghĩ đến chuyện đó anh rất đau lòng, nếu không vợ à, chúng ta làm chút chuyện khác để anh không phải chú ý tới chuyện đó nữa hửm?"

Âu Dương Thụy lại giở trò, Hạ Tịch Nguyệt ngây ngô không hiểu được ý tứ của Âu Dương Thụy, cô hỏi:

"Làm cái gì?"

"Em đoán thử xem."

Âu Dương Thụy không trả lời mà trực tiếp dùng hành động để giãi bày. Âu Dương Thụy đưa tay dò vào trong áo ngủ của Hạ Tịch Nguyệt, đôi môi áp sát tai của cô, ngậm lấy vành tai.

"A ——, Âu Dương Thụy , anh đừng như vậy."

Lỗ tai là chỗ mẫn cảm nhất của Hạ Tịch Nguyệt, bị Âu Dương Thụy ngậm làm cô thở gấp.

"Nhưng vợ ơi nếu không làm chuyện này anh lại nghĩ tới chuyện đã qua, như vậy anh sẽ rất đau lòng, rất đau lòng."

Âu Dương Thụy làm ra vẻ đau lòng. Nhìn anh như thế, Hạ Tịch Nguyệt cũng khổ sở theo:

"Ừm, vậy cũng dược, chỉ là anh phải nhẹ một chút, xế chiều hôm nay em đã mệt lắm rồi."

Hạ Tịch Nguyệt mềm yếu nói.

"Tuân lệnh vợ yêu, anh nhất định sẽ nhẹ nhàng."

Âu Dương Thụy nở nụ cười rực rỡ, đâu rồi dáng vẻ đau lòng.

Thật ra Âu Dương Thụy đã sớm muốn nói với mẹ anh mọi chuyện nhưng vẫn không có cơ hội, hiện tại vừa đúng lúc mượn Hạ Tịch Nguyệt, hóa giải vướng mắc trong lòng hai mẹ con, anh còn không vui sao?!

Hơn nữa thấy vợ anh quan tâm anh như thế, Âu Dương Thụy hưng phấn vô cùng.

Thấy dáng vẻ khả ái của cô, Âu Dương Thụy như lang sói nhào tới, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia, cái lưỡi không ngừng khuấy đảo xung quanh.

Âu Dương Thụy nhẹ nhàng hôn lên mỗi tấc thịt trên người Hạ Tịch Nguyệt, từ từ vén áo ngủ của cô lên.

"Ưm, nhẹ một chút."

Âu Dương Thụy thô lỗ nên Hạ Tịch Nguyệt bất mãn nhíu mày nói.

"Thật xin lỗi vợ, anh nhịn không được."

Âu Dương Thụy vừa vận động vừa cười nói. Sau đó làm vận động mình thích nhất.

Sáng sớm cả người Hạ Tịch Nguyệt đau nhức rời giường, Âu Dương Thụy mới rửa mặt xong thấy Hạ Tịch Nguyệt ngồi ở trên giường, anh hỏi:

"Sao không ngủ thêm chút nữa?"

Anh đi tới bên cô, Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy anh bước tới, cô cất tiếng:

"Anh chờ em một chút."

Sau đó cô nhìn thấy Âu Dương Thụy nhìn chằm chằm vào thân thể mình, anh không hề ngẩng đầu nhìn cô, cô tò mò dõi theo ánh mắt của anh thì thấy toàn thân cô lõa lồ trong mắt của anh.

"A ——, Âu Dương Thụy, anh lưu manh."

Hạ Tịch Nguyệt nhanh chóng kéo chăn che kín người mình. Âu Dương Thụy cười bảo:

"Vợ ơi chồng nhìn vợ mình thì thiên kinh địa nghĩa sao? Còn nữa thân thể này anh đâu chỉ nhìn mà đã sờ qua, còn hôn nữa đấy."

Âu Dương Thụy cười nói hả hê.

"Anh....anh...anh...."

Hạ Tịch Nguyệt không nói nên lời, dùng tay chỉ Âu Dương Thụy cả nửa ngày mà chỉ nói được tiếng 'anh'. Âu Dương Thụy cười cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói:

"Được rồi bà xã, đừng kêu 'anh' nữa, em kêu anh một hồi rốt cuộc em muốn làm gì?"

Âu Dương Thụy giả ngu hỏi lại cô. Anh biết tỏng trong lòng cô đang nghĩ gì.

"A...đúng nha, anh xoay người sang chỗ khác đi, em muốn thay quần áo."

Hạ Tịch Nguyệt hướng về phía Âu Dương Thụy ra lệnh.

"Anh không muốn, vợ anh thay quần áo sao lại bắt anh sang chỗ khác, anh cũng không phải người ngoài mà."

Âu Dương Thụy bất mãn nói.

[FULL] Bà Xã Anh Vô Cùng Cưng Chiều EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ