Mở đầu 3

59 0 0
                                    

Cậu ta kể tiếp:"Tôi thật sự đã đến đó và đã được tiếp đón rất nhiệt tình, cho dù việc tôi đến thăm ngay có làm bà cảm thấy hơi lạ. Tôi nghĩ rằng đối với một người không phải là tín đồ Thiên chúa giáo thì một trong những việc khó hiểu nhất là: giáo đồ Thiên chúa giáo đã làm thế nào để dung hoà một cách dễ dàng giữa sự nghiêm khắc chính thống của tôn giáo với sự thoải mái của người đời. Việc này quá phức tạp, đúng không? Nhưng cho dù thế nào thì cũng kệ họ, những người truyền giáo đó đã nhóm lại thành một quần thể rất vui vẻ. Tôi đến đó chưa đầy một giờ đồng hồ mà cơm canh đã chuẩn bị xong. Một bác sĩ cơ đốc giáo người Trung Quốc còn trẻ ngồi cạnh tôi. Trong bữa ăn, cậu ta luôn nói chuyện với tôi rất vui vẻ bằng cả tiếng Pháp và tiếng Anh. Ăn xong, cậu ta và bà Viện trưởng cùng đưa tôi đi thăm bệnh viện mà họ rất tự hào. Tôi cũng cho họ biết tôi là một nhà văn. Và họ cũng rất ngây thơ nghĩ rằng tôi sẽ viết sách mọi chuyện về họ, suy nghĩ này đã làm họ vô cùng phấn khởi. Chúng tôi tới thăm các giường bệnh, vừa đi cậu bác sĩ vừa kể cho tôi nghe về từng trường hợp. Các giường bệnh rất sạch sẽ, không hề có bụi bặm, chứng tỏ ở đó đã được quản lý rất tốt. Lúc đó tôi đã quên hẳn trường hợp người bệnh kỳ lạ biết nói tiếng Anh chuẩn kia, mãi cho đến khi vị nữ Viện trưởng nhắc tôi đi thăm cậu ta thì tôi mới nhớ ra. Tôi chỉ nhìn thấy người bệnh từ phía lưng vì anh ta đang ngủ. Không hiểu điều gì đã khiến tôi nói "Xin chào!" với cậu ta bằng tiếng Anh. Đây chỉ là câu nói vụt hiện lên trong đầu tôi chứ không phải là câu tôi định nói. Anh ta bỗng nhiên quay lại và cũng trả lời "Xin chào!", anh ta phát âm rất chuẩn, chỉ cần nghe là cũng biết đã được qua đào tạo chính quy. Nhưng khi tôi còn chưa kịp cảm nhận được điều kỳ lạ này thì tôi đã nhận ra được anh ta là ai, cho dù khuôn mặt anh ta đầy râu ria và vẻ bề ngoài đã thay đổi nhiều. Anh ta chính là Conway! Tôi có thể khẳng định chính là anh ta. Nhưng nếu lúc đó tôi dừng lại và bình tĩnh suy nghĩ một chút thì có thể tôi đã kết luận anh ta không phải là Conway. Rất may, lúc đó tôi đã gọi tên anh ta và tự giới thiệu tên mình. Anh ta nhìn tôi nhưng không hề nhận ra tôi. Mặc dù vậy tôi vẫn khẳng định mình không nhận lầm người. Cơ mặt anh ta co giật một cách kỳ lạ, biểu hiện này của anh ta tôi đã từng thấy trước đây, nhưng đôi mắt xanh thì không hề thay đổi. Hồi còn ở Bario, chúng tôi thường nói đùa rằng nếu nói trời Oxford xanh thì đôi mắt xanh của anh ta còn xanh hơn cả cầu Cambridge. Ngoài ra, anh ta còn là người đã gặp thì sẽ khó quên nên không dễ gì bị nhận nhầm. Vị bác sĩ và bà Viện trưởng đã rất xúc động trước cảnh tượng này. Tôi cho họ biết tôi đã nhận ra người này, anh ta là người Anh, là bạn của tôi. Nếu anh ta không nhận ra tôi thì chỉ có thể do một nguyên nhân - anh ta đã hoàn toàn mất trí nhớ. Họ đã rất ngạc nhiên nhưng cũng tỏ ra đồng tình với suy đoán của tôi. Sau đó, chúng tôi đã trao đổi rất lâu về bệnh tình của Conway. Với điều kiện sức khoẻ như vậy, anh ta làm thế nào đến được Trùng Khánh, điều này không ai có thể lý giải nổi?

"Nói tóm lại là tôi đã ở đó trong hai tuần, hy vọng có thể tìm được cách giúp anh ta nhớ lại một chút. Tôi đã không làm được, nhưng sức khỏe anh ta ngày một hồi phục, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều. Khi tôi chân thành nói cho anh ta biết tôi là ai và anh ta là ai, anh ta lắng nghe rất ngoan ngoãn và không có bất kỳ ý kiến nào khác. Trông anh ta rất vui vẻ, thậm chí có lúc còn phảng phất vẻ phấn chấn, và dường như rất vui có tôi đi cùng. Tôi có đề nghị đưa anh ta về nhà, anh ta chỉ nói đơn giản là bản thân không hề quan tâm. Điều này làm cho mọi người thấy có vẻ xót xa, rõ ràng là anh ta đã mất đi sự mong muốn cần phải có của mỗi con người. Tôi nhanh chóng thu xếp việc rời khỏi đó của chúng tôi. Tôi có một người bạn thân làm việc ở lãnh sự quán tại Hán Khẩu, do đó những thủ tục cần thiết như làm hộ chiếu đã được thực hiện rất nhanh và không gặp phải trục trặc gì. Thực ra, đối với tôi, để suy nghĩ cho Conway, tốt nhất toàn bộ sự việc không nên nói toạc ra làm gì, càng không thể để anh ta trở thành miếng mồi của báo giới. Rất mừng là tôi đã làm được điều đó, nếu không, những tay nhà báo luôn nhòm ngó khắp nơi đã bu kín lại như ruồi thấy mật rồi.

Chân trời đã mất (Lost Horizon - James Hilton)Where stories live. Discover now