Chương 5-3

20 0 0
                                    

Bỗng cô Brinklow như tỉnh lại sau cơn mơ: "Có thể đưa chúng tôi đi xem các Lạt-ma đang làm việc không?" Giọng nói sắc nhọn như đang thổi tiêu của cô làm mọi người giật mình, việc này làm mọi người cảm thấy trong đầu cô gái luôn có bóng dáng của các món đồ thủ công địa phương như những chiếc bồ đoàn dệt hoặc những thứ đồ có nguồn gốc độc đáo mà cô có thể kể lại sau khi đã trở về. Cô có một sự khéo léo phi thường chưa lúc nào làm mọi người hết ngạc nhiên, ở cô là sự pha trộn của những thói quen ngoan cố, nhưng ông Trương không hề bị xáo trộn: "Rất tiếc, việc này là không thể được, các Lạt-ma chưa từng hoặc rất ít bị người ngoài nhìn thấy".

"Tôi chắc rằng chúng tôi đã không có dịp được thấy họ rồi", Barnard đồng ý, "Nhưng tôi cho rằng sẽ thật đáng tiếc. Ông không có cách nào hiểu được chúng tôi muốn được gặp và bắt tay người đứng đầu của các ông thế nào đâu".

Ông Trương bày tỏ lòng cảm kích trước câu nói của Barnard bằng sự ôn hòa và nghiêm túc. Cô Brinklow vẫn không chịu từ bỏ: "Các Lạt-ma làm những gì?", cô gái tiếp tục hỏi.

"Họ đang cố gắng tĩnh tâm tu luyện và tìm kiếm trí tuệ, thưa cô".

"Nhưng đó không tính là làm việc."

"Vâng, thưa cô, họ không làm gì cả".

"Đúng như tôi đã nghĩ", cô nhân cơ hội này để kết thúc, "Được rồi, thưa ông, rất vui vì ông đã đưa chúng tôi đi thăm nơi này, thật sự rất vui, nhưng ông không cho tôi tin rằng đây là nơi thực sự đang làm mọi việc thiện. Tôi muốn được biết những gì thực tế hơn".

"Có lẽ các Ngài muốn uống trà chăng?"

Mới đầu Conway nghi ngờ rằng đó là sự mỉa mai, nhưng rồi có được sự chứng thực rất nhanh. Buổi chiều qua đi rất nhanh. Ông Trương tuy rất tiết kiệm trong ăn uống, nhưng lại có thói quen uống trà trong lúc nghỉ ngơi theo sở thích điển hình của người Trung Quốc. Cô Brinklow cũng thẳng thắn thừa nhận rằng việc tham quan thư viện và phòng tranh làm cô cảm thấy đau đầu. Vì thế, mọi người đều đồng ý với đề nghị đó, và theo ông Trương đi qua mấy chiếc sân đến một nơi đẹp tuyệt vời. Đi theo mấy bậc đá giữa các cột trụ hành lang để vào một vườn hoa, trong vườn có mấy hồ sen đẹp mê hồn. Từng chiếc lá sen nép sát vào nhau trông như một mảnh sân mong manh và ẩm ướt. Bên hồ là những bức tượng các con thú như sử tử, rồng, kỳ lân bằng đồng vàng, con nào cũng nhe nanh vuốt trông rất dũng mãnh như đang bảo vệ sự bình an cho cả khu vực đó. Toàn bộ khung cảnh đẹp hoàn mỹ đến mức không thể rời ánh mắt; ở đây hoàn toàn không có cảm giác phù hoa sa xỉ và bon chen, thậm chí đến cả ngọn núi Karakal có một không hai trên nền mái nhà bầu trời xanh biếc dường như cũng phải nghiêng mình trước khung hình nghệ thuật tuyệt mỹ. "Tiểu thiên đường", Barnard không kìm được thốt lên. Lúc này, ông Trương dẫn mọi người đến một ngôi đình mở. Điều làm Conway càng thích thú hơn là trong đình có bày một chiếc đàn harp và một chiếc dương cầm hiện đại. Conway cho rằng về một vài mặt nào đó đây và điều ngạc nhiên nhất trong số những điều ngạc nhiên cậu đã được thấy trong buổi chiều hôm nay. Chỉ riêng về điểm này, ông Trương đã thẳng thắn trả lời mọi câu hỏi của cậu. Ông Trương giải thích rằng các vị Lạt-ma rất quý trọng âm nhạc phương Tây, đặc biệt là các tác phẩm của Mozart; họ đã thu thập được các tác phẩm nổi tiếng và kinh điển của châu Âu, các vị Lạt-ma còn có thể diễn tấu các loại nhạc cụ rất xuất sắc nữa.

Chân trời đã mất (Lost Horizon - James Hilton)Where stories live. Discover now