*Khai quang: một nghi lễ tẩy trần cho tượng để cầu bình an.
Tôi hừ lạnh: "Cái đó bao nhiêu tiền ?"
Hắn nghiêng mắt liếc tôi một cái, khóe miệng ẩn ẩn cười, chậm rãi nói: "Kỳ thật tiền cũng không đáng bao nhiêu, tám vạn tám nghìn tám trăm tám mươi tám...."
Tôi yên lặng kéo chăn phủ lên trên mặt, bắt đầu run rẩy toàn thân.
Hắn nhất quyết không tha, lập tức lại túm lấy chăn của tôi: "Thứ hai, cô làm cho viên bích tỷ trên trán con kỳ lân đụng rớt xuống, không biết lăn đến chổ nào rồi! "
Tôi mạnh miệng, trừng mắt liếc hắn một cái: "Cái gì mà bích tỷ, chẳng nhẽ thời này mà vẫn còn ngọc tỷ! "
Hắn yên lặng, sau đó phì cười: "Diệp Hồng Kỳ, đó là tên một loại đá quý! "
Tôi lành làm gáo vỡ làm muôi, xắn tay áo, tốc chăn lên hỏi: "Nói thẳng đi, bao nhiêu tiền! "
Hắn im lặng chừng nửa giây, nhìn nhìn mặt tôi, nói: "Tôi sợ tôi nói ra, cô lại muốn rút ngắn thời gian nằm viện lại! "
"...." Tôi cắn răng, căm tức hắn, vung đầu ý bảo, tôi có thể chống đỡ được, để biểu đạt rằng mình rất thân cường thể tráng, tôi thậm chí còn theo thói quen lại vỗ vỗ ngực.
Khóe miệng hắn lại cong lên, nhỏ giọng nói ra vài con số: "Đại khái chỉ khoảng hai ba vạn đi! "
Toàn thân tôi run run, chăn cũng chẳng kịp kéo, mà mắt thì đã bắt đầu trợn trắng, toi rồi toi rồi, đồng chí Ninh Mặc, anh đem tôi bán đến khu đèn đỏ* đi, tôi đi thắp dầu kiếm tiền cho anh mua bích tỷ!
*
红灯区
- hồng đăng khu: khu đèn đỏ , xóm làng chơi
Tôi bi phẫn nhìn hắn, vô cùng bi thương nói: "Ninh Mặc, anh thẳng thắn một chút đi, tới cùng tổng cộng là bao nhiêu tiền, tôi làm trâu làm ngựa đền cho anh là được! "
Hắn nhíu nhíu mày, vươn tay nắm lấy bờ vai của tôi, đem tôi ấn xuống, vừa mỉm cười, vừa lấy tay làm động tác xuôi xuôi, hàm nghĩa của động tác này tôi biết, đấy là để cho tôi bình tĩnh lại.
Tôi hít sâu mấy hơi, từ từ đạt tới cảnh giới lợn chết không sợ nước sôi.
"Tôi không cần tiền của cô! " Hắn chậm rãi mở miệng.
Tôi kinh hỉ: "Thật vậy ư! Lão Ninh, anh đúng là bạn tốt đấy! "
Khóe mắt khóe miệng của hắn đều giật giật, gật gật đầu: "Nhưng mà, tôi có một điều kiện, cô đáp ứng điều kiện này, không những không bắt đền tiền của cô, mà chi phí nằm viện của cô tôi cũng sẽ bao hết! "
Tôi lệ nóng lưng tròng nhìn hắn: "Anh cứ nói đi, đừng có mà nói nửa vời, tôi sợ cứ như vậy độ chục lần nữa, tôi sẽ thở không nổi! "Hắn dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn tôi, rất lâu sau nói:"Diệp Hồng Kỳ, chúng ta thanh toán hết được chứ, trước kia tôi dùng cô làm việc, là tôi không đúng, bây giờ tôi để cô đền bù là không phải, chúng ta thanh toán xong đi, về sau cả hai đều là bạn học, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy! "
Coi tôi là gì đây, lợi dụng tình cảm của tôi, dùng xong thì đá, trước mặt nhiều người như vậy, đem tình cảm của tôi chà đạp lên không đáng một đồng, Ninh Mặc, thanh toán hết như vậy không được, tôi hận anh!
Nhưng mà tôi lại càng hận chính mình, cho dù như vậy, tôi vẫn tâm tâm niệm niệm đến anh!
Tôi cảm thấy có một mùi vừa chua xót lại chát từ tim phổi dâng lên, thấm qua khoang mũi của tôi, tràn qua tuyến lệ, cùng với nước mắt, trào lên chực tuôn ra.
Tôi ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, "Ninh Mặc, anh căn bản không biết gì về tình cảm cả, tôi nguyền rủa anh, tương lai nhất định sẽ có người vô tâm vô phế như vậy, cũng thương tổn anh sâu như thế! "
Tôi không khóc, cắn răng nuốt xuống bụng, thế nên, tôi vẫn ngửa đầu, dùng khóe mắt khinh thường nhìn Ninh Mặc.
Hắn cau mày, không kêu lên một tiếng mà đối mặt với tôi, một lát sau, hắn đứng dậy, yên lặng tiêu sái bước đi, trong nháy mắt lúc cửa phòng bệnh k
hép lại, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, giống như một trận gió đông lạnh thấu xương, thổi qua trái tim còn ấm áp của tôi.
Tôi có thể nghe thấy hắn nói: "Hồng Kỳ, thực xin lỗi! "
Cửa gỗ bị đóng lại lắc mạnh vài cái, không biết tại sao, mắt của tôi chợt thấy ngứa vô cùng, tôi quệt quệt vài cái, quệt cho đến khi bàn tay đều ướt sũng.
Ninh Mặc, anh nhất định sẽ phải hối hận, giờ tôi xinh đẹp như thế hiền thục như thế, đợi chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ càng đẹp hơn, càng khí chất hơn, cho anh hối hận vì đã để vuột mất tôi!
Anh là cái đồ đầu heo, bỏ dưa hấu mà nhặt hạt vừng! Anh sẽ hối hận!
Lúc bọn Hữu Bảo bước vào, tôi đã chùi mắt xong, đang ùng ục tu chén canh não lợn Ninh Mặc mang đến, uống đến nước canh thi nhau dâng lên, tiếng òng ọc không ngừng.
"Hồng Kỳ, mày khóc à! " Hữu Bảo cả kinh vừa ló mặt đã bổ nhào tới.
Tôi cười to, thiếu chút nữa đem miếng não lợn trong mồm phun ra: "Làm sao có thể, vừa nãy ngứa mắt, lấy tay quệt một tí thôi, chắc là bị khô da, cho nên mắt mới đỏ thôi, khẳng định là thế! "
Tiểu Quách ngập ngừng: "Khô da với mắt đỏ thì liên quan gì đến nhau ?"
Tôi trợn mắt nhìn, đối với sự bất hợp tác của nó rất không hài lòng, trưng ra một đôi mắt lạnh, thành công trấn áp tất cả nghi ngờ của mọi người.
"Ha ha ha, khô da khô da, mắt tao cũng ngứa đây này! " Rất nhanh, tất cả mọi người đều quay ra chùi mắt.
Tôi cúi đầu, tiếp tục húp canh sùm sụp.
Cho nên nói, thiên tài luôn luôn thích yên lặng, phản xạ của những người bình thường, luôn luôn bám gót sau tôi, mi cùng người phàm, thỉnh thoảng có bất đồng ngôn ngữ một chút, đó cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Trong chén canh não lợn, nước mắt của tôi từng giọt từng giọt rơi xuống lăn tăn, hòa cùng với nước canh, nuốt vào mặn chát, thực ra tôi nên cầu nguyện lần này bị đụng phải là não của tôi mới đúng, nếu mà thật sự mất trí nhớ thì tốt biết bao!
Sự thật chứng minh, cuộc sống không phải là phim truyền hình, nó vĩnh viễn không bao giờ máu chó được như thế!
YOU ARE READING
TÌNH YÊU CỦA CÔ NÀNG CỐ CHẤP
Romance-Truyện re-up chưa có sự cho phép của tác giả. mong đừng mang đi đâu! -nếu tác giả muốn xóa mình sẽ xóa .