Tôi chưa từng thấy thằng đàn ông nào không biết xấu hổ đến như vậy.
"Thưa anh, tấm thẻ tín dụng này vô hiệu!" Đổi thành một em gái mặc âu phục, õng ẹo vòng eo, vẻ mặt nghiêm túc cầm cái thẻ tín dụng của Thái Kỳ bước tới.
Tôi thấy cái mặt của Thái Kỳ, nháy mặt nhăn thành một đoàn. Hắn cúi người, thấp giọng giải thích với tôi: "Aiz, mang nhầm thẻ tín dụng rồi, làm sao bây giờ?"
A? Huynh đệ, anh vẫn giả B cái kiểu này sao?!
Phong cách tiểu tư sản của anh đâu? Người ta là vung tay ra cũng được một nắm thẻ tín dụng có được không, làm sao đến lượt anh lại thành quá đát hết cả là thế nào? Mẹ nó chứ, bây giờ thì làm sao đây, làm sao bây giờ hả! Tôi cắn thìa, bắt đầu hoang mang lo sợ.
"Tiểu thư, một lát nữa hãy tính tiền, mang hai ly kem tươi qua đây đi!" Hắn mỉm cười nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt mang theo cưng chiều: "Hồng Kỳ, kem tươi ở đây ngon lắm, cô nếm thử đi!":
Tôi cười cười theo hắn: "Được được được, ăn xong kem tươi rồi tính tiền!"
Hắn thuộc phái hành động, chắc chắn luôn!
LOOK!
Nụ cười của hắn không chê vào đâu được, khí chất của hắn thậm chí còn mang theo chút phong cách ưu nhã, làm cho tiểu thư mặc âu phục kia ngây ngẩn cả người, thoáng cúi người, xác nhận xem chúng tôi gọi kem tươi loại nào xong mới bước đi.
"Làm sao bây giờ, lại còn thêm tiền của hai ly kem tươi nữa!" Tôi rơi lệ, cắn ngón tay nhìn Thái Kỳ
Hắn rất ung dung nhún vai một cái: "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết!"
Ánh mắt của hắn đã hoàn toàn bị kem tươi hấp dẫn, tôi nhìn hắn ưu nhã nuốt từng muỗng từng muỗng kem nhỏ, cánh môi mỏng đỏ tươi, dính một chút kem tươi màu trắng muốt, hấp dẫn không nói lên lời, hắn ăn chẳng chút kiêng dè nào, cực kỳ hưởng thụ.
Chỉ có mình tôi bi thảm thê lương ngồi tại chỗ.
"Nếu không cô gọi bạn bè mượn tiền trước đi, sau khi về tôi giúp cô trả lại?" Thái Kỳ ăn xong ly của mình, đưa tay vỗ vỗ cái điện thoại di động của tôi đang đặt trên bàn: "Gọi điện đi."
Tôi chần chừ cầm di động lên, nhìn Thái Kỳ: "Tại sao không phải là anh gọi điện cho bạn tới?"
Vì cái gì chứ, bạn bè của tôi đều là tộc ánh trăng, trong tay có bao giờ có tiền dư dả, ngược lại anh ta đã đi làm lâu như vậy, sao lại còn không biết xấu hổ dùng tiền của tôi!
Hắn giơ tay ra vẻ đương nhiên: "Cô không biết đâu, kể từ hồi vào quán cà phê Mạc Đạo giả làm tiểu tư sản, những đứa có thể mượn tôi đều đã mượn một lượt rồi, bây giờ có gọi điện thoại, chúng nó cũng chẳng nghe đâu!"
Mẹ kiếp, chẳng lẽ tôi chính là đường lui của hắn. Thế này quá khủng bố rồi!
Tôi cầm lấy điện thoại di động, lướt qua từng cái tên một, ngón tay cái bấm phím liên tục, lại từng cái từng cái một bỏ qua, sắp cuối tháng đến nơi rồi, tìm ai cũng không được, Hữu Bảo coi như là đứa gần gũi với tôi nhất, nhưng mà nó còn chẳng có tiền mà dọn ra khỏi trường học kia.
Tôi phải tìm một người, có thể bất động thanh sắc mà giải quyết xong tình thế nguy cấp trước mắt này.
Tôi càng nhấn càng phiền lòng, sao chuyện thế này lại để cho con gái phải gánh vác chứ. Thái Kỳ anh thật chẳng ra cái gì, tôi buồn bã ngẩng đầu, dùng khóe mắt liếc hắn, hắn đang nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngón tay cái bên tay trái vuốt ve cái nhẫn to đùng trên ngón trỏ, dáng vẻ rất chi là cao thâm khó lường.
Không khó để hình dung ra, phần lớn thời gian, chắc chắn hắn chính là dùng nét mặt mơ màng như vậy giả làm tiểu tư sản.
"Như thế nào, không tìm được ai sao?" Hắn vẫn nhìn về phía ngoài cửa sổ như cũ, mặt hơi nghiêng nghiêng: "Bạn tốt của cô Tường Thực thì sao, quan hệ với cô thế nào?"
Lòng tôi hoảng, ngồi trên ghế giật một cái: "Thái Kỳ, anh đừng có mơ, tôi sẽ không để mất thể diện trước mặt anh ta đâu."
Hắn cười như không cười quay mặt lại, vươn tay giật lấy di động của tôi: "Vậy cô cứ ở trước mặt tôi mất thể diện đi!"
Tôi thấy ngón trỏ của hắn tung bay, bấm rồi bấm, dừng lại, trong lòng nhất thời cảm thấy không ổn mới nhoài người sang nhìn, màn hình hiển thị, tên của Tiễn Đạc.
Mẹ kiếp, liên quan gì đến Tiễn Đạc? Tôi không nhịn được muốn phản bác.
Hắn trợn mắt nhìn tôi một cái, tay đã nhấn xuống: "A lô, Tiễn Đạc...."
"Đưa tôi!" Tôi nhỏ giọng ra hiệu cho hắn, vươn hai tay ra giành lại di động, mấy lần gần chạm được đến tay của hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng vỗ cho buông ra.
"Đừng có quấy rối, Diệp Hồng Kỳ!" Hắn hướng về phía loa của di động, lớn tiếng khiển trách tôi.
"Ờ ờ ờ, tôi là Thái Kỳ, đang ở cùng với Hồng Kỳ..."
"Cậu đừng hỏi sao lại ở chung một chỗ, cậu tới đây, trả tiền cho bọn này!" Hắn càng ngày càng lẽ thẳng khí hùng.
"Tại sao á? Chỉ bằng nha đầu kia vẫn yêu thích cậu!"
"Ừ, bọn này ở Mạc Đạo, chỗ ngồi cũ! Cô ấy với tôi chờ cậu đấy!
Nghe hắn nói xong câu này, tôi rốt cục cũng nổi cơn thịnh nộ, cầm cái di động trong tay đánh bay ra ngoài, di động đập vào vách tường, lập tức chia năm xẻ bảy rớt xuống.
" Thái Kỳ, anh không thể làm vậy với tôi!" Tôi tức đến phát khóc rồi.
YOU ARE READING
TÌNH YÊU CỦA CÔ NÀNG CỐ CHẤP
Romance-Truyện re-up chưa có sự cho phép của tác giả. mong đừng mang đi đâu! -nếu tác giả muốn xóa mình sẽ xóa .