Chương 34

14 0 0
                                    

  Mãi cho đến khi tan làm, Ninh Mặc vẫn cứng người ngồi một chỗ, lần này ngay cả tầm mắt cũng không muốn ném qua người tôi với Thái Kỳ.

Tôi nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên bắt đầu cảm thấy thật xa lạ. Thái Kỳ chọc cánh tay tôi, trêu chọc cười nói với tôi: "Aiz, sao hả, nhớ lại ký ức ngọt ngào đắng cay."

Tôi lặng lẽ ghé miệng qua, ở gần lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Thái Kỳ, tôi thấy lúc tôi nhìn Ninh Mặc, không còn cảm giác tim đập nữa!" Tôi cẩn thận tìm từ: "Aiz, nhìn anh ta không khác với các bạn học thân thiết tẹo nào!"

Đây là lời nói thật, có lẽ máu trong lòng đã chảy khô, mấy đêm nay lệ cũng đã rơi cạn, tôi nhìn hắn, càng cảm thấy xa lạ.

Thái Kỳ rất hưng phấn, đôi mắt giống như ánh sao lóe lên nơi cuối trời, đột nhiên vụt một cái, nhanh chóng ánh lên một trăm tám mươi độ, "Vậy là đúng rồi, cô chính là thái tử phi của Thiên Duyệt, không cần phải mù quáng dày vò vì Ninh tiểu tổng! Cậu ta không xứng với cô!"

Phụt, tôi lập tức nhiệt huyết sôi trào: "Thái Kỳ, anh thực thật thà! Khen người ta cũng không quanh co lòng vòng!" Tôi hắc hắc say mê cười hai tiếng, vỗ hắn: "Tôi thích anh khen ngợi tôi như vậy!"

Thái Kỳ cười như không cười nói: "Cô không biết làm người của bộ thị trường, nói chuyện chỉ có ba phần thật sao? Mới vừa nãy tôi mới chỉ dùng bảy phần giả kia, đối đãi với quân ta, phải dối trá hơn! Biết chưa, cùng ngành chính là kẻ địch!"

"..." Tôi bị hắn làm cho kích thích, một lúc sau, tôi tỉnh lại nói sang chuyện khác: "Thật ra thì xét tình hình trước mắt, tôi thấy chúng ta phải gia tăng những lần gặp gỡ bất ngờ với Đại công tử! Tranh thủ sớm một ngày thoát khỏi cảnh dân thường!"

Thái Kỳ ngoáy ngoáy lỗ tai, tiếp tục khinh bỉ tôi: "Hồng Kỳ, không thể đánh một trận khi chưa chuẩn bị được, cô phải chuẩn bị tốt, rồi mới chiến đấu được! Giờ cô ăn mặc thành như vậy, trừ phi mắt của Thái tử gia bị đui, nếu không tuyệt đối sẽ ghê tởm cô!"

Lời của tiền bối luôn có đạo lý, tôi quyết định mù quáng theo Thái đèn sáng.

Vừa mới qua năm giờ, Thái Kỳ len lén kéo tôi đi xuống cầu thang phía sau công ty.

"Diệp Hồng Kỳ, cô nên chỉnh lại đầu tóc, sau đó để dài, bảo đảm là một giai nhân nhỏ bé thanh tú!" Thái Kỳ đưa tay gẩy gẩy mấy sợi tóc dài quá tai của tôi, đột nhiên có một loại vẻ mặt rất chi là xúc động.

Tôi nhớ lại bảy phần giả kia của hắn, quyết định giữ vững im lặng.

"Aiz, lúc cô mới vào công ty, tôi thấy cô vẫn còn là một đứa con gái không biết xấu hổ là gì, sao bây giờ nhìn lại thuận mắt thế nhỉ?" Hắn tiếp tục xúc động.

Hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt đã bí xị của tôi. Tôi yên lặng cắn răng, siết chặt quai túi xách trong tay, lúc nào cũng có thể hóa thân thành nữ hiệp bạo lực.

"Hồng Kỳ này, cô phải đổi kem chống nắng đi, cả đồ dưỡng da cũng phải nhanh chóng đổi đi, đúng rồi, cô dùng sữa rửa mặt gì?"

Dọc theo đường đi, đồng chí Thái Kỳ vẫn thao thao bất tuyệt.

Tôi buồn bực: "Thái trợ lý, tôi dùng xà phòng rửa mặt."

Hắn nhìn tôi giống hệt như nhìn người ngoài hành tinh, tiện tay lôi kéo, siết chặt lấy tay của tôi, sáp lại gần nhìn da tôi, lại vươn tay chấm một cái, ngạc nhiên: "Hồng Kỳ, cô chà đạp da mình như thế, mà vẫn có thể giữ được độ sáng bóng như vậy, cô đúng là phí của giời đấy!"

Hắn dứt khoát nói xong, kéo tôi vào một cửa hàng mới mở ở đầu ngã tư, mua một đống đồ trang điểm, quăng hết cho tôi: "Đây coi như nợ, lúc nào lãnh lương trả cho tôi!"

Tôi khóc không ra nước mắt cầm một đống đồ trang điểm, cẩn thận quan sát quầy hàng, định chờ đồng chí Thái Kỳ quay đi một cái, tôi liền bỏ hết đống đồ trên tay lại.

"Hồng Kỳ, cô đừng có mơ!" Thái Kỳ cau mày nhìn tôi, vươn hai ngón tay thon dài ra, lôi từ đống đồ trang điểm ra một tờ giấy nho nhỏ, giơ tay lên, liếc mắt nhìn.

Sau đó, chậm rãi xé nó ra thành từng mảnh.

Tôi lập tức ủ rũ.

"Còn nữa, đừng có để tôi thấy cô bán đồ trên internet!" Hắn hung tợn uy hiếp tôi. Tôi lại nhớ tới cái lần bị hắn hãm hại, nhất thời chìm trong không khí bi thươn

g.

Hắn chỉ liếc tôi một cái, lập tức đã đoán ra được tôi đang nghĩ cái gì: "Hồng Kỳ, nhớ lại khiến cho người ta già nhanh, chúng ta nên nhìn về phía trước!"

Tôi buồn bực gật đầu một cái, bị hắn kéo vào một cửa hiệu làm tóc tráng lệ, bên trong một hàng trai xinh gái đẹp, tôi run run, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Bao nhiêu là vật thể chói sáng như vậy, bình thường tôi cũng chỉ dám ở nhà nhìn ti vi mà thưởng thức trai đẹp nha...

"Chào anh, cắt tóc?" Tiểu thư phục vụ ôm bảng giá cắt tóc tiến lên, hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của tôi, thẳng tắp vọt về phía Thái Kỳ.

Tôi nhìn theo, phát hiện cô nàng đáng yêu kia, trên mặt còn nhẹ nhàng xuất hiện hai tầng mây đỏ.

Cái tên Thái Kỳ yêu nghiệt này, lại bắt đầu vào vai kim cương vương lão ngũ, tôi thấy hắn lôi từ trong túi quần quả Rolex mua được ở chợ đêm kia ra, già vờ giả vịt liếc mắt nhìn, kinh ngạc: "A, trễ vậy rồi sao, hôm nay sửa cho cô ấy trước đi, lát nữa bọn tôi còn phải đi ăn tối ở QUEEN nữa!"

Phụt... Hắn lại tới nữa rồi, vừa đến chỗ nào nghiêm chỉnh, y như rằng hắn lại thích diễn vai công tử nhà giàu, đây là kết luận tôi rút ra được sau vô số lần lén quan sát.

QUEEN cái mốc xì, không phải là tiệm Nữ Hoàng sao, tôi rơi lệ, tôi khinh nhất là cái kiểu trung tây kết hợp thế này.

Nhưng mà lại có người thích cái trò này!

Trong mắt tiểu cô nương lập tức hiện lên vẻ sùng bái, tiện tay trình lên một tấm danh thiếp: "Aiz, lần sau anh đến cắt, để tôi phục vụ nhé!"

Mẹ nhà nó, dám hoàn toàn vứt tôi qua một bên!

Thái Kỳ phất tay một cái, kéo tôi đến trước mặt hắn: "Chỉnh trang lại đầu tóc của bạn gái tôi cho tử tế, giữ độ dài, không cần cắt quá ngắn, nhân tiện sửa lông mày một chút.

Hử? Tôi không có quyền phát ngôn gì sao?

TÌNH YÊU CỦA CÔ NÀNG CỐ CHẤPWhere stories live. Discover now