Chương 7

79 2 0
                                    

Chương 7: “Em không mặc áo trong!”

---

Thật ra vừa rồi Michael đã tính đuổi theo nhưng tôi đã kịp nắm cánh tay anh ta lại, bởi nếu hành động quá bất cẩn sẽ mang tiếng ức hiếp người khác.

Coi như hiểu ý, anh ta liền gật đầu rồi đuổi đám đông theo lịch sự.

Tuy vậy, việc tôi cho bọn người kia đi dễ dàng như vậy đã làm Michael cằn nhằn dai dẳng suốt một trận, “Cô đúng ra nên cho bọn họ một bài học.”

“Việc nhỏ không nhịn khó thành việc lớn. Anh cũng nên hiểu chứ.”

Vừa nói, Michael vừa giậm chân tại chỗ, “Chuyện này là chúng ta chiếm ưu thế, không để bọn họ đi cũng được!”

Tôi vỗ về anh ta, rốt cuộc cũng phải nhịn, “Thôi được rồi, tôi hiểu rồi.”

Hai cô gái vừa rồi tuy có chút nhan sắc nhưng suy ra thì tính cách quá xốc nổi, động một chút là dùng vũ lực, mà với cái nghề như này bảo đảm bọn họ sống không được. Tôi có cả một gia tộc hậu thuẫn vững vàng phía sau mà vẫn còn rất nhiều tâm tư không tập trung được, huống hồ là bọn họ, từ trên xuống dưới chẳng có lấy một điểm xứng tầm đối thủ?

Sau khi việc này xảy ra, tôi khẳng định Michael không còn là người đàn ông chịu được ngàn cứu huýt nữa! Chỉ có tư cách nằm chờ tan nát mà thôi.

Sau khi đăng kí xong chúng tôi ra về. Bầu trời của lúc này đã không còn là một màu xám xịt, mà thay vào đó là những cụm mây trắng trôi dạt bị nét cam cuối ngày gần như hòa hợp. Tuy thế, cái lạnh nơi mùa đông vẫn không giảm bớt.

...

Tôi đứng dựa vào kính chiếu hậu của xe hơi đỗ bên cạnh, chịu khó chống đỡ bằng hai chân nên có một chút khó khăn. Bởi vì khí lạnh bao chùm xung quanh bắp chân làm tôi tê cứng một lúc lâu.

Anh ta nhìn tôi chăm chăm, song lấy hai tay đã được bọc kĩ càng sau lớp vải áp lên tai tôi, “Em không sợ lạnh sao?”

Trời đã đổ bóng, ánh sáng trên đỉnh đầu tôi đã được thay thế bằng những chiếc đèn sau khu vườn nhà. Tôi đã định hất tay anh nhưng sức lực trời ban kia làm tôi không thể lay chuyển được, “Anh bỏ tay ra đi.”

Thi thoảng có luồng gió lạnh bay qua mặt, đôi mắt tôi cũng vì vậy mà không thể mở to, một giây trước trợn trừng một giây sau đã không nhìn thấy được gì.

Anh chỉ tay lên bầu trời đen nghìn nghịt mây, mây cuộn tròn che khuất mặt trăng ở đằng sau, “Cũng không phải nơi công cộng, hơn nữa trời cũng đã tối, mà em thì cũng không cho tôi vào nên phải chịu nhiệt một chút.”

“Sao anh cứ tìm tôi suốt thế? Không có chuyện gì làm à?” Anh nhìn tôi khá bất ngờ, chắc là biết tôi chỉ hỏi bâng quơ.

Anh ta làm vẻ mặt rất nghiêm trọng, cũng phải, mỗi giờ anh ta kiếm được quá nhiều tiền, “Tôi muốn nghỉ ngơi nhưng lại khó ngủ.”

Tôi đút hai tay vào túi áo, hơi nóng từ bình giữ nhiệt ngay lập tức làm tay tôi ấm lên, “Được, vậy hôm nay tôi ngủ sớm vậy.”

Chiếm HữuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ