Chương 11: Phũ phàng

432 11 3
                                    

-Cưng vừa đi đâu vậy? – Cái giọng

nói quen thuộc ấy vang lên đằng

sau nó.

Nó quay lưng lại, chẹp miệng:

-Đi đâu kệ tôi, mắc mớ gì đến anh?

Chân nó di chuyển đến chỗ của

mình, hai cái cặp sách của nó và

hắn đã được để ngay ngắn trên bàn.

“Woa~ Anh ta sướng thật! Đúng là

con nhà giàu có khác, nói với quản

gia một cái là người ta thực hiện

ngay!”

-Dám ăn nói với anh như vậy hả? –

Hắn đã đến gần chỗ nó hơn, cúi

thấp người, dí sát mặt hắn vào gần

mặt nó.

-Tại… tại sao không? – Thái độ của

nó hơi lúng túng khi hắn làm như

vậy.

“Cái tên điên này! Làm cái gì thế

không biết? Dù gì đây cũng là lớp

học mà!”

Cố tình dí sát mặt mình vào mặt nó,

hắn cười cợt:

-Thái độ lúng túng như thế là sao?

“OMG! Hắn bắt thóp mình sao? Quả

này chết chắc thôi!”

Nó không biết trả lời ra sao, dù gì

trả lời hay không thì vẫn thế cả mà

thôi.

-Sao không trả lời? – Vẫn cái điệu ấy, hắn tiếp tục công việc “mặt đối

mặt”.

-Ki… Ki Kwang đâu rồi? – Nhắm mắt nhắm mũi vào, nó hét lớn.

Mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt sắc

lạnh lóe lên những tia chết người.

Giờ đây trông hắn như một con

mãnh thú, hắn đứng thẳng người

dậy và bắt đầu bỏ đi.

“Chết! Mình nỡ nói nhầm câu rồi?

Ax, sao mà ngu quá đi!”

Đám con gái lại gần hắn, kéo tay áo

hắn lại và hỏi:

-Bạn có muốn đi ăn với tụi này

không, Jun Hyung?

-Bây giờ thì không được, tối nay ở

nhà tôi thì được! – Hắn bỏ lại câu

nói, bước ra khỏi phòng học, ánh

mắt không quên liếc qua con nhỏ

đang ngẩn người nhìn đám con gái

Vợ à.....cưng ngốc thật (Junyo.ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ