Full version

48 4 1
                                        

   Tôi tên là Kigi, và có vẻ như tôi đang ở dưới thế giới bên kia do một vụ tai nạn giao thông. Còn về ký ức của tôi, tôi không hề nhớ gì nhiều lắm ngoài hình ảnh một cô gái. Tôi không biết lý do mà tôi lại nhớ đến cô ấy trong khi tôi đã quên hết tất cả những gì ở thế giới trên kia. Kể ra điều đó cũng lạ thật! Rồi tôi lại nhìn lên cái thế giới trên đó và giơ bàn tay lên trời như thể muốn quay lại thế giới ban đầu. Ngày qua ngày trôi qua ở thế giới bên kia, ngoại hình của tôi đã mờ nhạt dần và giờ tôi nhìn như một cái bóng mặc bộ đồ áo đuôi tôm. Trong thời gian đó, một cái cây non đột nhiên mọc tại thế giới bên kia và đang vươn lên một cách kiên trì. Cây mọc ở thế giới bên kia? Chuyện thật lạ đời? Nhưng rồi còn một chuyện lạ đời hơn nữa, là từ lúc cái cây mới mọc, một cô gái rơi xuống thế giới bên kia và từ đó những ngày bình thường tại cõi bên kia của tôi thay đổi hoàn toàn.

   Tôi nhanh tay đỡ cô gái đang rơi từ trên cao xuống và hỏi:
- Cô là ai vậy?
- Tôi tên là Hira, còn lại tôi gần như không nhớ gì cả...
Haiz...lại thêm 1 nạn nhân đi vào thế giới bên kia nhưng tại sao cô ấy lại rơi xuống chỗ tôi? Điều đó quả thực kỳ quặc! Nếu như ai chết mà cũng xuống đây thì cái chỗ này là đô thị rồi! Hoặc cần phải có một điều kiện đặc biệt gì đó. Và trong lúc tôi đang suy nghĩ linh tinh, Hira đạp vào mặt tôi và trách:
- Hừ! Mãi không chịu thả tôi xuống!
- Gomen!!!!
Tôi bèn thả cô ấy xuống như mong muốn của cổ. Rồi tôi nhìn kỹ lại cô ấy, tôi thấy ngoại hình cổ khá dễ thương. Mái tóc đen dài, chiều cao của 1 cô bé 12 tuổi và đặc biệt cái kính đen ấy làm cho cô bé trở nên chín chắn hẳn lên. Cô ấy hỏi tôi:
- Sao anh nhìn kỳ lạ vậy?
- Tôi cũng không rõ, từ lúc nào tôi bị trở nên thế này rồi.
Rồi cô ấy hỏi tiếp:
- Làm thế nào để thoát ra khỏi đây?
- Chịu! Tôi biết cách thì tôi đã không ở đây!
- Baka! Rõ ràng một cô gái đeo mặt nạ đã nói rằng có thể thoát ra khỏi đây mà!
- Cô gái mặt nạ? Ôi hại não tôi chết mất!
- Nói tóm lại là anh cùng tôi tìm đường ra nhanh lên! Không nói nhiều! Nói xong cô ấy kéo tay tôi đi khám phố khuôn viên thế giới bên kia. Mới đầu thì cô ấy có vẻ hùng hổ lắm nhưng chỉ 30 phút sau, cô ấy mệt lả và thở dốc. Tôi thở dài hỏi:
- Có cần tôi cõng không?
- Không!
- Đằng nào thì cô chả muốn đi, thế cô muốn thoát khỏi đây không?
- Ư....hừ! Tuỳ ý anh!

Thế là cô bé tôi thấy đã thành một cô bé! Tuy được cõng nhưng cô ấy hậm hực ghê lắm, còn phòng má nữa cơ. Tuy nhiên tôi vẫn không nói gì mà lẳng lặng cõng cô ấy đi! Đi một lúc...tôi thấy một căn nhà bỏ hoang mà trước đây tôi chưa từng nhìn thấy. Liệu đó có phải chìa khóa không? Tôi cõng cô gái đi về phía căn nhà, để mặc khu vườn bóng đêm sau lưng.

  Cô bé sau lưng tôi bỗng giẫy mạnh và đạp vào lưng tôi, rồi cô mắng:
- Anh đưa tôi đi đâu đấy?
- Tôi thấy một căn nhà mà trước đó tôi chưa từng thấy, phiền cô một chút!
- Hừ! Tuỳ anh!
Tôi bắt đầu cõng Hira tiến bước vào ngôi nhà. Và như theo tôi thấy thì căn nhà khá cổ kính, sang trọng nhưng điều kỳ lạ là có một chiếc piano ở giữa căn. Tôi gọi Tira:
- Này! Xem ngôi nhà đi!
Nhưng tôi không nhận được phản hồi gì vì cô bé ấy ngủ mất rồi. Rồi tôi đành đặt cô bé lên trên chiếc ghế Sofa cũ trong nhà và bắt đầu đi khám phá cái chỗ lạ lẫm này. Tôi lướt qua một vài kệ sách trên tầng 2 và mỉm cười. Thật kỳ lạ là ở bên kia vẫn có sách để đọc. Nhưng không sao, tôi đã có một vài thứ để đọc để tiêu khiển. Thật là vui quá mà! Tôi tiếp tục lướt qua tất cả các chỗ khác của căn nhà. Càng đi lên trên tầng, tôi lại càng thấy nhiều sách và đặc biệt là ở tầng 5, tầng cuối cùng có 1 cánh cổng. Tôi cố hết sức không thể mở được cánh cổng đó, càng kéo thì cách cổng càng chặt. Qua 30 phút, tôi mệt lả quay về tầng 1 và Hira vẫn ngủ ở đó. Trong lúc ngủ cô ấy dễ thương lắm nên tôi không đành lòng đánh thức cô ấy dậy. Tôi ngồi trước cây đàn piano và vô thức chìm vào giấc ngủ. Và ngay sau khi tôi ngủ, một hình ảnh gì đó hiện ra trong giấc mơ của tôi! Khoan đã, liệu đó có phải ký ức của tôi không? Và trong lúc tôi băn khoăn, hình ảnh giấc mơ bắt đầu lộ rõ. Đó là hình ảnh tôi đánh piano cho cô gái duy nhất mà tôi còn nhớ. Bài tôi đánh là Legacy. Cơ mà khoan! Có khi nếu tôi đánh thì có khi ký ức của tôi bắt đầu gợi mở tiếp cũng nên. Rồi tôi tỉnh dậy và bắt đầu đánh piano. Càng đánh, ý thức tôi càng trôi đi và dòng ký úc càng ùa về. Và từ đó khuôn mặt của cô gái duy nhất tôi nhớ đó ngày càng rõ nét trong ký úc của tôi. Cô ấy trông rất giống Hira, chỉ khác là cô ấy không đeo kính. Nhưng rồi cái gì cũng phải kết thúc, và sau khi bài piano kết thúc, tôi dần lấy lại ý thức trở lại và nhận ra Hira đang ôm lấy mình sau lưng. Ế!!!! Cái gì đang xảy ra đấy? Tôi luống cuống hỏi Hira:
- Sao cô....lại ôm tôi?
- Tôi thấy anh sắp ngã nên đỡ anh thôi. Không....không phải tôi có ý gì khác đâu. Hừ!
Hira chuyển sang chủ đề khác:
- Bài lúc nãy anh đánh là gì vậy?
- À! Một mảnh nhạc nhỏ do
tôi sáng tác!
- Thế à?
Tôi hỏi lại Hira:
- Thế cô thấy bài đó thế nào?
- Ư....bakaaa!!!!

Another worldNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ