CHƯƠNG 6

2.3K 67 1
                                    

Thời gian trôi nhanh theo nụ cười của Đông Phương.

Dưới sự bảo vệ che chở của Mã Thụy Đặc phu nhân, cậu không chút nào cảm nhận được phong ba bão tố trước cuộc sống yên bình hiện tại. Mỗi ngày tại thảm cỏ xanh biếc trong tòa thành chơi đùa, vui cười đem báo chí bày ra trước mặt.

Lúc Đông Phương cười đến vui vẻ nhất, chính là tiêu đề của tờ báo xuất hiện tấm ảnh chụp thật to, trên diện rộng báo cho biết về sự biến mất bí ẩn của một món bảo vật.

Đông Phương một bên khiến cho cảnh sát cùng các công ty bên ngoài sốt ruột tập trung tìm kiếm bảo bối đang bị lay động trên tay, một bên cười khanh khách cùng tấm ảnh chụp được phóng đại trên tờ báo so sánh.

Một năm rưỡi sống cuộc sống khoái lạc, cơ hồ làm cho cậu đem cái quá khứ rơi vào tay Khoa Lạc Đặc chịu giáo huấn quên sạch không còn một mảnh. Hơn nữa, có lẽ từ sau lần Mã Thụy Đặc phu nhân cảnh cáo, Khoa Lạc Đặc không còn đến tòa thành nơi Đông Phương trú ngụ.

Lại một buổi sớm đầy nắng, tòa thành cổ kính nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Sáng sớm Mã Thụy Đặc phu nhân đã nhận được thông báo nhưng lại cố ý trong thư phòng xem văn kiện một hồi, đại khái làm cho khách nhân chờ đợi khoảng hai mươi phút, mới khoan thai xuống lầu.

Trên mặt mang theo nụ cười ung dung, Mã Thụy Đặc phu nhân tư thái tao nhã đi vào phòng khách rộng rãi ở lầu một.

"Thật sự là khách quý a."

Mã Thụy Đặc phu nhân mỉm cười hướng Khải Thân Phục Lãng Tích Đặc vươn hai tay, nhận cái ôm biểu hiện nhiệt tình dào dạt của Khải Thân.

Khải Thân cũng không bởi vì thời gian chờ đợi dài mà thiếu kiên nhẫn, gã hòa nhã mỉm cười. Phục Lãng Tích Đặc có mái tóc vàng thuần khiết bao trùm vầng trán rộng của gã, ánh mắt sắc bén như diều hâu, không giống như cha mình, ngược lại càng giống bá phụ của gã — Văn Sâm Phục Lãng Tích Đặc, người trượng phu sớm qua đời của Mã Thụy Đặc phu nhân.

"Sớm an, bá mẫu thân ái." Khải Thân dùng ngữ khí tốt đẹp được gia giáo hướng Mã Thụy Đặc phu nhân vấn an, lại như giấu diếm dấu vết trêu tức trong giọng nói vì hành động chậm trễ của Mã Thụy Đặc phu nhân.

Cái ám chỉ này làm cho Mã Thụy Đặc phu nhân có điểm không được tự nhiên.

Người thanh niên trước mắt này, sớm được chỉ định làm người thừa kế của Phục Lãng Tích Đặc gia tộc, nói cách khác, gã đang như hổ rình mồi chú ý đến bảo tọa người cầm quyền của Mã Thụy Đặc.

Bởi vì Mã Thụy Đặc phu nhân dưới gối hư không, cùng với các nguyên lão trong gia tộc đối với năng lực của Khải Thân đều đồng thời nhất trí nhận thức được, khiến cho Mã Thụy Đặc phu nhân cho dù là nắm giữ quyền gia tộc cũng phải cố kỵ gã vài phần.

"Tôi tựa hồ không được hoan nghênh." Khải Thân giương đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mã Thụy Đặc phu nhân, thái độ gần như vô lý làm cho người ta có điểm căm tức.

Mã Thụy Đặc phu nhân âm thầm tức giận, rồi lại bắt đầu cảnh giác. Khải Thân, cũng không phải là người không biết chừng mực, trừ phi ——- có chuyện gì có thể làm hắn đắc ý vênh váo.

[ĐM] Địa Ngục Chi NgượcWhere stories live. Discover now