Chap 1

12.3K 904 57
                                    

Hàn Quốc cuối thế kỷ 19.

Nhật Bản đã đánh đến Nam Thanh rồi, tình hình chiến sự ngày càng thêm nguy cấp, đại tá Cha TaeHyun đã dẫn quân từ Tây Sơn đến Nam Thanh hỗ trợ, khắp báo đài đều đưa tin, người dân nhìn thấy số báo mới ra liền nhanh chóng chạy đến tìm. Từng tốp năm tốp ba đứng tụ lại trên đường, một bên xem báo một bên bàn luận chính trị.

Giờ tan học, cổng trường mở ra. Nữ sinh, nam sinh lũ lượt túa ra ngoài. Jeon JungKook xốc lại túi cặp trên vai, lững thững từng bước không nhanh không chậm đi ra khỏi trường. Bên kia đường, một chiếc Mercedes-Benz màu bạc đã đậu sẵn, cảnh vệ đứng bên ngoài xe, nghiêm trang giống như một khúc gỗ, nhìn thấy cậu liền lập tức cúi đầu.

Jeon JungKook thở dài, mặc kệ những ánh nhìn xung quanh đi về phía chiếc xe. Ghen tị có, hâm mộ có, hiếu kỳ cũng có, ai hơi đâu mà để ý được đến những người xung quanh. Cảnh vệ nhìn thấy cậu bước tới, hơi khom người nhanh chóng mở cửa xe.

- Thiếu gia, mời lên xe.

Jeon JungKook không nói một câu bước vào trong xe, quăng túi cặp sang ghế phụ, mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế. Cảnh vệ ngồi ở vị trí ghế lái, biết cậu chủ nhỏ nhà mình không vui, cho nên không nói thêm câu nào trực tiếp khởi động xe lái đi.

Cách đó một khoảng, dưới tán bằng lăng màu tím nhạt. Thiếu niên hai tay giữ tay lái xe đạp, ánh mắt tha thiết nhìn theo chiếc Mercedes-Benz màu bạc đang xa dần, thoang thoảng một nỗi buồn không tả xiết. Bên cạnh một thiếu niên khác bước tới, hâm mộ vỗ vỗ vai áo người kia.

- Kim TaeHyung. Cậu cũng thật khéo, nghèo như cậu ở đâu ra kiếm được một em vừa giàu vừa trắng trẻo như thế?

Park Jimin vốn là kẻ thẳng như ruột ngựa, đầu óc lại rỗng tuếch hồi nhỏ chữ nghĩa cũng không được đáng bao nhiêu, nói năng mấy từ thật chẳng ra thể thống gì, chấp với cậu ta càng thêm mệt người. Cho nên Kim TaeHyung chỉ hừ nhẹ một tiếng, đẩy chân chống của chiếc xe đạp lên, nghiêm túc nhắc nhở.

- Muộn rồi còn không mau đi giao hàng đi. Trễ giờ thế nào Youngi hyung cũng càu nhàu.

Phía sau xe đạp còn chở thêm hai thùng hàng, nhìn thế nào người này đối với tiểu thiếu gia danh giá kia cũng không xứng. Park Jimin bĩu môi lắc đầu nhìn Kim TaeHyung nhảy lên xe, phút chốc bóng lưng cao lớn cùng thùng hàng phía sau đã xa dần.

.

Dinh thự nhà họ Jeon đặc biệt rộng lớn, chủ nhân lại thuộc dạng người thích phô trương. Jeon lão gia là tư bản thời đó, lại thuộc hàng gia trưởng, trong nhà quy củ nề nếp đều không thiếu. Jeon JungKook  đi ở ngoài cổng vào, băng qua sân giữa, người hầu ở hai bên liên tục cúi chào.

Kiến trúc nhà mang hơi hướng Châu Âu thời trung cổ, cửa gỗ lim dày sụ được gia nhân trong nhà đang ra sức đánh bóng. Jeon JungKook xách túi cặp trên vai, vừa bước vào cửa nhà đã nhìn thấy Jeon lão gia ngồi ở phòng khách đọc báo.

Jeon JungKook không phải con người không có giáo dục, nhưng thời khắc đang đặc biệt bất mãn này không chào lấy một câu trực tiếp bước lên lầu. Bước được hai bậc cầu thang, Jeon lão gia ở phía dưới tức giận quát.

[HOÀN][VKook] Yêu Anh Hơn Một Vạn Lời HứaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ