Chapter 3

4.3K 227 7
                                    

Tôi lại mở mắt ra. Đập vào mắt tôi vẫn là trần nhà đen, căn phòng đen và cả... chiếc giường đen. Mọi thứ không phải mơ. Tôi mất rồi... mất tất cả rồi. Mất đi sức mạnh, mất đi bạn bè...nếu không tôi sẽ giết họ.

Tôi đang ở hang ổ của Nhện. Tôi đang ở lại nơi mà tôi căm ghét nhất.

Tôi đặt chân xuống giường, đứng lên và bước đi. Tay tôi không còn bị những sợi xích niệm trói buộc nữa. Bộ đồ trên người tôi vẫn vậy, toàn một màu đen. Tôi muốn xé bỏ nó, tôi muốn rời khỏi đây. Tôi không muốn sử dụng bất kì thứ đồ dùng nào của chúng. Cái áo này cũng là của chúng. Trong cơn giận dữ, tôi vô thức xé đứt một vài chiếc khuy áo. Mấy chiếc khuy rơi xuống sàn nhà, chúng lăn đến chân bàn và dừng lại, ngã xuống đó. Tay tôi vẫn còn nắm lấy cổ áo bị xé của mình. Một thứ gì đó mà bàn tay cảm nhận được đã đánh thức tôi.

Không, tại sao tôi không mang băng ngực? Áo lót của tôi đâu? Đưa mắt xuống, nhìn vào cổ áo bị chính tôi xé rách, tôi thấy cơ thể mình, tôi thấy nơi đó hoàn toàn bị phơi ra, không thứ gì che đậy ngoại trừ chiếc sơ mi này. Vội vàng ghì chặt lại, tôi hướng ánh mắt đến mấy chiếc khuy áo bị đứt. Tôi thật ngu ngốc! Tôi nhìn quanh căn phòng, không có bất kì chiếc áo nào khác hay là tủ áo quần. Tôi lao vào phòng tắm, nó cũng trống trơn, đến khăn tắm cũng không tồn tại ở đó. Rốt cuộc, đây là phòng ai? Chiếc áo trên người tôi là thứ duy nhất tôi có thể mặc lúc này.

Tôi bước ra ngoài, xoay nắm đấm cửa nhưng nó không nhúc nhích, nó đã bị khoá từ bên ngoài. Chân tôi vô lực khuỵu xuống ngồi bệt giữa sàn, tay tôi cũng buông lỏng chạm phải mặt sàn lạnh giá.

Nhìn quanh căn phòng, một cửa sổ hướng về biển. Nhưng nó bị chắn bởi những thanh sắt, tôi không thể chui qua đó được. Tôi tiếp tục đảo mắt, một phần thức ăn sắp lạnh được đặt trên bàn. Tôi không đói, nhưng nhìn thấy nó bụng tôi lại cồn cào, nó thúc giục tôi.

"Không, tôi không ăn thức ăn của kẻ thù."

"Nếu không ăn cô sẽ chết."

"Tôi thà chết cũng không ăn mấy thứ mà bàn tay dính máu của chúng nấu cho."

"Cô không muốn trả thù ư? Cô muốn bạn bè cô chết ư!"

"Họ sẽ không chết, họ mạnh mẽ hơn tôi nhiều."

"Họ là người, là những đứa trẻ, là bác sĩ chỉ biết cứu người. Còn chúng là NHỆN."

"Không...!!"

"Ăn đi. Nếu không cô sẽ hại cả bản thân và cả họ."

"Không...!!"

"Cô sẽ chết... bạn bè cô sẽ chết...cô muốn họ chết? Cô thật ác độc, chỉ biết nghĩ cho mình."

"Tôi không nghĩ cho mình."

"Vậy thì ăn đi. Ăn để trả thù... để cứu bạn bè cô..."

Tôi vô thức ngồi vào ghế. Tay tôi tự động cầm lấy thìa và múc thức ăn. Thức ăn vào miệng tôi, tôi nghĩ nó là những món ngon nhưng sao tôi lại thấy nó đắng ngắt, tôi nuốt chúng, khô khan như muốn xé toạt cổ họng tôi. Tôi vẫn cố nhai, vẫn cố nuốt. Bụng tôi vẫn cồn cào. Mặc dù với tôi, ăn chúng như ăn chất độc, tôi vẫn cố ăn, cố nuốt chúng. Đúng vậy, tôi phải sống để trả thù. Tôi mạnh mẽ... Tôi sẽ mạnh mẽ. Tôi sống, và tôi sẽ nghĩ cách thoát khỏi chúng, rồi giết chúng.

(HxH) Giam cầmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ