Chap7: Cái Đẹp Trong Vũng Bùn Nhơ

900 82 2
                                    



Giây phút mà Draco gật đầu ra ám hiệu giải tán, Hermione đẩy chiếc ghế ra đằng sau và đứng dậy. Cô lầm bầm câu "Cảm ơn" nhanh lẹ và ra khỏi phòng trước khi bất cứ ai có thể lên tiếng.

Ngay khi ra ngoài, Hermione thở phào nhẹ nhõm. Không khí trong phòng ăn suốt bữa sáng thật sự căng thẳng không chịu được: Pansy liên tục bắn những nụ cười giễu cợt và lũ trẻ im lặng sau bữa sáng khó nhọc. Draco phớt lờ gia đình mình như mọi khi, lý do lần này là những tài liệu công việc quan trọng.

Hermione nghe thấy tiếng bước chân vọng đến, và cô nhanh chóng nấp sau cầu thang và chạy vội dọc chiều dài của sảnh lớn đến nơi mình ở. Tiếng bước chân hình như thuộc về Bingley và ông ta chính xác không phải nhân vật mà Hermione ưa thích. Mặc dù, cô tự ngẫm, chẳng phải mình có bất kỳ ai để phán xét với ông ấy. Mình không nghĩ ở đây có ai khác ngoài gia đình Draco và ông ta.

Khi Hermione đi xuống cầu thang nhỏ hẹp, cô dừng lại. Theo sau suy nghĩ cuối cùng là một làn sóng của nỗi cô đơn trùm lên cô. Trước đó, cô chưa từng ngộ ra mình cô đơn trong thủ phủ rộng lớn. Trở lại trên những con phố, cô có Jeanne và những người bạn để có thể trò chuyện thường ngày. Còn ở đây, dù vậy, chỉ có cô, Pansy, lũ trẻ và mặc dù cô rất yêu Kathryn, vợ Draco và những đứa trẻ chính xác không phải những người bạn đồng hành tốt nhất mà cô có thể tâm sự.

Bởi tâm trí Hermione đang thiếu đi mối liên hệ bằng hữu, mọi lo lắng về Kathryn và Tommy rời bỏ cô. Cô thèm khát cảm giác được tâm sự với bạn bè và cô bám chặt vào tay vịn cầu thang bằng gỗ phía sau trong nỗ lực làm dịu đi nỗi đau không thể chịu đựng được. Không hề bất ngờ, hành động ấy vô dụng; thay vào đó, Hermione há hốc mồm khi một mảnh gỗ vụn cứa sâu vào lòng bàn tay cô, khiến cho những giọt nước mắt đau đớn trào ra từ khóe mắt.

Khi Hermione rút mạnh gỗ vụn với bàn tay run rẩy, cô cố gắng tập trung vào một ký ức, một ký ức bất chợt, từ Hogwarts. Đó là thói quen của cô trong nhiều năm qua bất cứ khi nào hoàn cảnh hiện tại trở nên vô vọng.

"Nghĩ đến những điều tích cực," cô nhủ thầm qua hàm răng nghiến chặt. Tuy nhiên, ký ức về Hogwarts ngay lập tức gợi nhớ cho cô về những người bạn cũ, Harry và Ron, và sự cô đơn lại dội thẳng vào cô.

Hermione đưa môi xuống vết thương ở lòng bàn tay và cô gắng mút những giọt máu trên bề mặt khi cô loạng choạng bước tiếp phần còn lại của cầu thang rồi đổ gục xuống giường. Cô rút ra và nhìn xuống vết cắt, ngạc nhiên khi thấy lòng bàn tay cô vấy đỏ. Hình như, mảnh gỗ vụn đã cứa vào sâu hơn cô nghĩ.

Rên rỉ, Hermione để ngửa tay lên chiếc ngăn kéo phủ bụi đầu giường. Cô chỉ đợi cho máu ngừng chảy. Khi cô thấy những vệt máu chảy xuống từ lòng bàn tay, khuôn mặt Harry và Ron đột nhiên hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô, như thể cô chỉ vừa thấy hai người họ ngày hôm qua.

Hermione bất động và một lát sau, cổ họng cô có cảm giác như nghẹn ứ lại. Rồi, cô lấy lại nhịp thở, sau khi tình trạng tê liệt đau đớn của nỗi đau kéo dài ngự trị trong cô. Trái tim cô tan vỡ khi cô hồi tưởng lại cái đêm mà lần cuối cùng cô còn liên lạc với hai người bạn.

[Dramione]Sweet Sin-Tội lỗi ngọt ngàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ