Chap15: Băng

669 66 5
                                    

Hermione tỉnh dậy trong cơn run rẩy. Không khí quanh cô lạnh lẽo; thực tế là lạnh đến mức mà Hermione thấy dường như mắt mình đã đóng băng nhắm tịt lại. Trong một thoáng quên đi không gian xung quanh mình, cô chớp mắt hai lần với chút khó khăn, rồi mở hẳn ra và nhìn thẳng lên.

Hình như cô đang nằm trên một chiếc giường. Bên trên cô là một cái màn màu xám nhạt trong khi những tấm rèm cùng màu được vén sang, để Hermione tiếp xúc với không khí lạnh cóng. Vật bảo vệ duy nhất cô có để chống lại cái lạnh là một tấm chăn mỏng cũng màu xám. Hermione kéo nó cao lên tận cằm khi cô ôm chặt lấy mình trong nỗ lực giữ ấm bản thân.

Cảm giác hơi hoang mang, Hermione đưa mắt ra khắp phòng, bắt gặp những mảng tường và trần nhà màu trắng. Sàn nhà, được làm từ những tấm gỗ bóng loáng, không có chút tì vết. Một cái đèn đơn được treo chính giữa trần, tỏa ra thứ ánh sáng vàng cam dịu nhẹ xuống tận chân giường Hermione.

"Xin chào?" cô thì thầm, giọng vỡ ra. Vì không có ai trong phòng nên Hermione cũng chẳng mong có lời hồi đáp, nhưng âm thanh từ giọng nói của cô đảm bảo với cô rằng mình đang hoàn toàn tỉnh táo và không mơ màng.

Nhưng rồi, một tiếng nổ nhỏ phá tan bầu không khí tĩnh lặng và Draco độn thổ vào phòng. Miệng hắn cong hẳn lên và lông mày hắn nhíu lại trong một điệu bộ lo lắng. Khi hắn thấy Hermione đã tỉnh, những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt hắn có phần dịu đi.

Bước về phía bên phải giường, Draco biến ra một cái ghế gỗ có lưng tựa và ngồi xuống. Trong vòng vài giây, hắn quan sát Hermione, người đang cảm thấy chệnh choạng đến mức không thèm hỏi tại sao hắn ở đây. Cuối cùng, Draco lên tiếng trước.

"Cô cảm thấy thế nào?"

Hermione cố gắng nhún vai, nhưng phát hiện ra các cơ của cô đã cứng lại vì lạnh. Vì thế, cô thay bằng một cái nhăn mặt.

"Cô có thể còn làm tệ hơn," Draco nói đằng đằng sát khí. Hắn nhướng một chân mày lên khi Hermione kéo cái chăn cao hơn nữa rồi mới nói. "Tôi tống khứ chúng đi kịp lúc. Chúng đang định giết cô, cô biết đó."

"Tôi không đoán được điều đó cơ đấy," Hermione lầm bầm mỉa mai.

Tảng lờ lời đáp của cô, Draco nghiêng người xuống và để những ngón tay chạm lên một vết cắt sâu trên má Hermione. Cô run lên và né đầu khỏi cái chạm của hắn.

"Chắc phải mất vài ngày mới lành lại được," hắn tự lầm bầm với mình. "Và cơ thể cô cần nhiều thời gian để hồi phục từ áp lực của những lời nguyền."

"Có phải anh là người đã cứu tôi không?" Hermione hỏi, cảm thấy hơi xấu hổ.

"Phải."

"Tôi cho là mình nên cảm ơn anh." Cô nói miễn cưỡng.

Draco lắc đầu. "Không. Đừng bận tâm. Đó là... đó là lỗi của tôi."

Ngạc nhiên vì Draco đang nhận trách nhiệm về mình, Hermione không nói gì. Thay vào đó, cô khẽ cựa quậy dưới chiếc chăn, cố gắng để bản thân trong một tư thế thoải mái. Trong lúc đó, Draco tiếp tục nhìn cô.

"Tôi có ý định về sớm hơn, nhưng công việc ngáng đường. Tôi không biết chúng sẽ... ừm, làm cái điều mà chúng đã làm. Khi tôi bước vào phòng khách, tôi thấy chúng túm tụm xung quanh cô, cười đùa trong khi cố gắng bắt cô làm theo mệnh lệnh của chúng bằng --- tôi đoán là --- Lời nguyền Độc đoán?"

[Dramione]Sweet Sin-Tội lỗi ngọt ngàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ