Buổi sáng cuối tuần, thật không thích hợp để tra hỏi.
Phương Thiếu Tắc buộc lại tạp dề ngồi trên sô pha, Ngô Địch liền kéo ghế ngồi ở đối diện hắn, Ngô Song đứng ở một bên như muốn nói cái gì, vừa muốn mở miệng đột nhiên Ngô Địch vươn tay lên ngăn lại.
“Chị, im lặng!”
Ngô Song hết cách, chỉ có thể hậm hực lui qua một bên, chờ xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Bên này, Ngô Địch đang cùng Phương Thiếu Tắc giằng co, một đôi mắt đen hung hăng trừng mắt với Phương Thiếu Tắc, không khách khí hỏi:
“Anh, tên?”
“Phương Thiếu Tắc.”
“Tuổi?”
“Hai mươi ba.” Phương Thiếu Tắc thành thật trả lời.
“Cái gì, anh mới hai mươi ba?!” Ngô Địch kêu lên.
Ngô Song lại muốn nói chuyện.
"Không được nói chuyện!” Ngô Địch trừng mắt nhìn chị một cái, quay đầu lại tiếp tục tra hỏi: “Anh cùng chị của tôi, là quan hệ gì?”
Phương Thiếu Tắc nhún vai: "Quan hệ như cậu thấy.”
“Bạn bè khác giới, hay là bạn tình?”
Tiểu tử này, thật đúng là trực tiếp quá.
Phương Thiếu Tắc dở khóc dở cười: "Em trai à, cậu mới có bao nhiêu tuổi đầu, nói chuyện trực tiếp như vậy, cẩn thận chị cậu đánh bây giờ.”
“Anh nghĩ mình lớn hơn tôi mấy tuổi?!” Ngô Địch nổi giận, “Nói mau, rốt cuộc anh và chị tôi là quan hệ gì? Không nói thì đừng trách sao tôi không khách khí!”
Thật đúng là chị em, tính tình hung hãn cũng giống nhau! Phương Thiếu Tắc bất đắc dĩ: “Ôi, cậu nói không đúng trọng điểm rồi, tôi là bạn trai của chị cậu, tương lai là anh rể của cậu.”
“Ai thừa nhận anh là anh rể của tôi?” bỗng nhiên Ngô Địch đứng lên, năm nay cậu ấy vừa hơn hai mươi tuổi, nhỏ hơn Phương Thiếu Tắc ba tuổi. Tuy rằng gương mặt có chút trẻ con, nhưng vóc dáng so với Phương Thiếu Tắc cũng tương đương, quan trọng là trên người cậu ấy có khí thế giống Ngô Song như đúc, thậm chí còn có vẻ ngang bướng hơn, ngôn từ cử chỉ đều tràn ngập địch ý.
“Cậu không thừa nhận cũng không sao, tôi cùng chị gái cậu ở bên nhau, không phải ở cùng cậu, chị cậu thừa nhận thì được rồi, đúng không Song Song?” Phương Thiếu Tắc đem vấn đề đẩy về phía Ngô Song.
“Chị, không phải chị thật sự ở bên tên tiểu tử này chứ?” Ngô Địch đi theo hỏi.
Ngô Song xoay đầu qua chỗ khác, làm bộ như không nghe được.
"Tên tiểu tử nhà cậu, sao có thể nói chuyện với tôi như thế, tôi là anh rể tương lai của cậu. So với cậu tôi còn lớn hơn vài tuổi đó!” Phương Thiếu Tắc nóng nảy.
"Lớn hơn tôi vài tuổi thì đã sao, cũng chỉ là tuổi trẻ ham chơi, nếu anh như vậy, làm sao chăm sóc cho chị ấy được? Cũng đừng để cho chị của tôi ngược lại phải chăm sóc cho anh, chị ấy có em trai là tôi chăm sóc cũng đủ rồi, anh đừng nên hy vọng.”
![](https://img.wattpad.com/cover/121330180-288-k179364.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit - Full] Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! [Ức Cẩm]
Hài hướcThể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt, 2S (sủng-sạch) Tình trạng: đã hoàn. Edit + Beta + Bìa: Tiểu Pi *********** Cho ta mượn bảy năm thanh xuân....trả lại ngươi một đời ôn nhu. Thật ra "Cho ta mượn bảy năm thanh xuân" mới...