Chap 14

342 32 12
                                    

Xoạch. Tay y lột một phát, quần của SeungRi liền tuột tới đầu gối, lộ ra hai cặp đùi trắng muốt, điểm điểm dấu hôn, dấu cắn vẫn chưa tan hết. Cậu chưa kịp phản ứng, xoạch lần hai, quần nhỏ cũng bị y kéo ra, tiểu bảo nhỏ nhỏ gặp gió run run trông yêu đến tội. SeungHyun cũng không dám chần chừ lâu, y dùng chân mình đỡ dưới lưng cậu, nâng mông cậu lên một chút. Lỗ nhỏ nhờ được y chữa qua đã khép lại mặc dù vẫn hơi sưng. Đã đỡ nhiều rồi. Nhọc mấy y cũng phải xức dược cho nó, chứ không thì tiểu đại tiện gì cũng sẽ rất đau.

SeungRi mặt tái mét, 2 chân 2 tay giãy dụa, cậu ngây thơ nào biết càng giãy, nơi tư mật của hai người vô tình cọ vào nhau, càng khơi gợi thú tính của người phía trên. Rõ ràng y chỉ thuần túy muốn bôi thuốc thôi, thế nhưng đứa nhỏ cứ cọ qua cọ lại ai mà không có phản ứng?
"Yên nào." - SeungHyun nghiến răng.
"Không. Đừng. Không...không phải tôi đã..." - SeungRi lắc đầu như trống bỏi, người vẫn không ngừng giãy.
"Ta không làm đau em. Ngoan."

Y lấy một ít thuốc mỡ ra từ cái lọ nhỏ, rồi nhẹ nhàng bôi lên quanh tiểu huyệt đáng thương. Cậu bị xót, bật lên tiếng rên nhỏ, người căng cứng. "Không sao. Thuốc ngấm rồi sẽ hết đau." - vị bác sĩ nhẹ giọng an ủi, buông 2 cổ tay cậu, rồi vô thức vuốt vuốt mái tóc đen bóng chỗ dài chỗ ngắn lộn xộn, tay kia kéo quần mặc lại cho cậu. SeungRi có chút giật mình, người này bị gì vậy, bình thường lạnh lẽo thô bạo, bây giờ sao lại... thế nhưng khi cậu nhìn cổ tay mình bị nắm phát đỏ, nhắc nhở rằng kẻ này hung ác sẵn trong máu. Bôi thuốc cho cậu như vầy chắc gì đã có ý tốt. Bực tức đánh đau một con chó rồi vuốt ve dỗ nó, cậu thấy chẳng có gì khác biệt cả.

Giao dịch giữa hai người cũng đã xong, không nên dây dưa lâu với y, người này quá đáng sợ. SeungRi lấy tay mình nhẹ hất bàn tay đang vuốt đầu cậu ra. "Tôi...phải đi." SeungHyun vẫn không nhúc nhích. "Còn đi đâu chứ? Nằm nghỉ ở đây một chút." SeungHyun làm đại boss, bao năm qua chỉ biết sai bảo, chưa bao giờ nói qua lời năn nỉ. Giọng điệu y lúc nào cũng như ra lệnh, nói trắng ra là làm người nghe rất mất cảm tình.

SeungRi cau mày, rồi thò chân xuống đất, từ từ luồn người ra khỏi giường.
"Không...YoungBae hyung đang đợi, làm ơn cho tôi qua"
YoungBae, thằng nhãi đó. Y trầm lại, tất nhiên rồi, hẳn là hắn đang chờ nhóc đấy. Cứ nhắc tới cái tên này là y sôi cả máu. Cũng nhờ bệnh viện y camera khắp mọi nơi nên y cũng bắt được một số cảnh thú vị, đặc biệt là ở phòng tên họ Dong đó. SeungHyun dúi vào tay đứa nhỏ lọ thuốc, rồi giữ lấy tay nó.
"Em nghĩ sự hi sinh của mình xứng đáng với YoungBae hyung đó sao?"
SeungRi đơ ra. "Đó...có ý gì chứ?"
"Em nghĩ hắn thương em thật lòng sao?" - giọng y lạnh lùng.

Nè nè nè. Giờ thì cậu tức giận rồi

SeungRi cau có. "Bác sĩ, anh quá phận rồi. Đó là chuyện riêng của chúng tôi, anh có quyền gì mà nói hyung ấy như vậy?" - cậu giựt tay mình ra rồi ném trả lại lọ thuốc lên giường. "Tôi...tôi không cần thứ gì từ bác sĩ cả. Giao dịch giữa chúng ta đã hoàn tất, cái gì cần nói cũng đã nói. Tôi không muốn dính líu gì tới anh nữa...xin phép." Xong xuôi cậu liền mở cửa chạy biến. SeungHyun với tay muốn bắt lấy cậu, thế nhưng cuối cùng chỉ giương tay về phía cánh cửa trống không.

Y vò đầu, hằng học ngồi xuống ghế, mở ra đoạn thu hình đêm trước trên máy tính. Đây là 2 hôm sau khi họ Dong được phẫu thuật, tình tự được một y tá đút cơm cho ăn, có vẻ là cơm ả tự làm. Sau đó ả chồm tới ôm cứng lấy hắn, hắn ôm trả lại. Hai người còn hôn nhau rất tình cảm, lí nhí thủ thỉ với nhau 1 hồi, sau đó ả dọn dẹp rồi bỏ đi, hắn thì cười cười rồi lăn ra ngủ. Vị bác sĩ nghiến răng, tay y cầm con chuột máy tính run run tưởng bóp nát nó.

[Fanfic] - (BaeRi - TopRi - Gri) Cuộc đời lắm tai ương.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ