Chương 12

1.9K 22 0
                                    

Giờ cơm trưa qua không bao lâu thì tuyết lại chầm chậm trút xuống.
Trước giờ cơm tối Trình Miễn phải về quân đội trả phép, hơn nữa sợ tối xuống Hà Tiêu đi đường khó khăn nên Triệu Tố Uẩn để Trình Miễn đưa cô về nhà thật sớm.
Trên mặt đất đã đóng một lớp tuyết, giẫm lên phát ra tiếng rột roạt. Hà Tiêu đi rất chậm theo phía sau Trình Miễn. Bỗng nhiên nhớ đến lần trước anh nói hai chữ “có duyên” không đầu không đuôi sau khi cô nhắc đến chuyện viêm khớp khi rời khỏi đại viện về nhà không lâu.
Hóa ra là ý này. Hóa ra lúc cô đau đến không đi đường được thì anh cũng không được khỏe lắm.
Hà Tiêu bỗng cảm giác mắt hơi khó chịu, cuống quít lấy tay lau lau, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Trình Miễn đang đứng ở phía trước, lẳng lặng chờ cô. Cho nên cô đi nhanh vài bước, bắt kịp anh.
Suốt cả đường đi đến trạm xe buýt hai người không nói gì. Trình Miễn ở cạnh cô đợi xe buýt một hồi, bỗng nghiêng đầu sang chỗ khác, nói với cô: “Tiếu Tiếu, tuần tới bọn anh phải đến Đông Bắc huấn luyện dã ngoại, có thể không về kịp năm mới.”
Đông Bắc kia lạnh biết bao? Cho nên Hà Tiêu gần như bật thốt ra: “Vậy anh phải mang theo nhiều quần áo một chút. Đông Bắc lạnh lắm.”
Trình Miễn ngớ ra, rồi cười rất rạng rỡ: “Không có sao, đi lính mà sợ lạnh gì.” Anh nhìn cô, do dự rồi đưa tay phủi đi bông tuyết rơi trên đầu vai cô, “Anh chỉ muốn nói trước với em một câu năm mới vui vẻ. Tránh khi bị vây trên đỉnh núi Đông Bắc không có tín hiệu không liên lạc được.”
Hà Tiêu nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng kia, đôi môi khẽ động, dường như muốn nói gì đó. Có điều xe buýt cô chờ đã sắp dừng lại, cô nhìn Trình Miễn một cái, nói bốn chữ năm mới vui vẻ rồi nhanh chóng lên xe. Khóe mắt liếc thấy Trình Miễn đi theo cô về phía trước, nhưng cuối cùng không lên xe, bước chân dừng lại, lui về chỗ cũ, vẫy vẫy tay với cô cách lớp cửa kính.
Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời.
Hà Tiêu nhìn thẳng đôi mắt kia, cho đến khi xe buýt chạy khỏi trạm mới từ từ xoay người lại.
Trong xe cũng không có nhiều người, tuyết cũng càng rơi càng lớn hơn. Bởi vì ngồi trong xe có hơi ấm, Hà Tiêu cũng không cảm thấy lạnh. Chẳng qua cảm thấy con đường lúc về dường như dài hơn và chậm hơn lúc đến một chút. Cả người cô cũng hơi mệt mỏi, nhưng đầu ốc lại không theo khống chế cứ hồi tưởng lặp đi lặp lại ngày xưa.
Còn nhớ được cô và Trình Miễn quen biết nhau cũng không đẹp lắm.
Khi đó, quân đội phải hoán phòng nghìn dặm xa xôi đến một thành phố khác, cô dậy thật sớm, lại chưa uống giọt nước nào. Sau khi đến đại viện mới đã sớm không nhịn được nữa. Cửa xe quân sự vừa mở ra, cô mơ mơ màng màng bắt lấy cánh tay của một người, ói đến mù trời mịt đất.
Sau đó cô được đưa đến đội y tế, mê man ngủ đến trưa, khi tỉnh lại trừ mùi thuốc khử trùng làm bạn với cô ra chính là một cậu bé xa lạ. Cậu đang gục ngủ bên giường, bị động tác của cô đánh thức, sửng sốt nhìn cô chằm chằm một lát bỗng nở nụ cười sáng lạn: “Em tỉnh rồi à?”
Khi đó cô nhìn thấy cậu, lại đánh giá nơi xa lạ này, có chút sợ sệt: “Đây là đâu? Ba mẹ em đâu?”
“Chú và dì đang bận thu dọn nhà mới, đây là đội y tế, em đã say xe, còn nhớ không?” Trình Miễn đứng dậy rót cốc nước cho cô, nhìn dáng vẻ cô ngu ngơ lại cười cười: “Quên thật rồi hả? Không phải quên luôn việc ói đầy cả người anh chứ?”
Cô bị cậu nói thế đỏ mặt, nhỏ giọng nói câu xin lỗi, nhận lấy cốc nước, cái miệng nhỏ nhắn uống vào. Trình Miên ngồi một bên gọt táo, đợi cô uống nước xong thì quả táo cũng đã gọt sạch, trực tiếp đưa đến tay cô.
Cô cầm quả táo to, cắn một cái, nhai kỹ. Sau đó nhìn Trình Miễn nói: “Không ngọt.”
Trong lúc nhất thời Trình Miễn hơi luống cuống tay chân, cậu gãi gãi cái ót: “Cái này là anh lấy từ phòng bếp của đội y tế cho em, có thể không dễ ăn. Chờ em khỏe rồi, anh mời em đến nhà anh, táo nhà anh ngọt lắm.”
Nhìn vẻ mặt cậu khẩn trương không biết làm sao, cô lại bật cười. Hai mắt cong cong, trông rất xinh xắn. Trình Miên thấy cô vui vẻ cũng cười theo.
Sau đó cô vừa ăn táo vừa trò chuyện với cậu: “Em không thích đại viện này, anh thích không?”
“Anh cũng không thích, trước khi đến đây anh và mẹ ở thủ đô, xinh đẹp hơn nơi này nhiều. Hơn nữa, ở nơi đó anh còn có hai người bạn nhỏ.”
Trình Miễn nói không ngớt cho cô nghe về đại viện quân khu tại thủ đô xa xôi. Thỉnh thoảng cô bị biểu cảm và giọng điệu quái lạ chọc cười to. Hai người cứ thế chơi suốt buổi chiều, cho đến khi lão Hà đến đội y tế dẫn cô về nhà. Lúc tạm biệt lại có chút lưu luyến không rời.
Trình Miễn xoa xoa tóc của cô: “Anh có cách có thể khiến em thích đại viện này của chúng ta.”
“Cách gì?” Cô chớp mắt, tò mò nhìn anh.
“Tìm một người bạn thân!” Trình Miễn nói lớn tiếng, gương mặt trắng trẻo có chút kích động, “Có bạn em sẽ không buồn vì không ai chơi với em, cũng sẽ không còn không vui nữa.”
Cô nhìn cậu, gương mặt bỗng ửng đỏ.
Thật là tuổi trẻ cuồng nhiệt mà.
Nhớ đến mình khi đó, Hà Tiêu cười cười. Nỗi buồn man mác khẽ chua xót.
Trận tuyết rất lớn hôm chủ nhật kéo dài suốt hai ngày. Thứ hai lúc Hà Tiêu đi làm, tàu điện ngầm bỗng đông hơn, tuyến hai bình thường hoàn toàn trống không cũng bắt đầu kín mít người.
Không thể nghi ngờ là đi làm trễ rồi, Trương chủ nhiệm trung tâm đang chắp tay sau lưng đứng ở cửa tòa nhà đợi cô. Thấy cô đi đến nói vài câu xỏ xiên thanh niên không chịu khổ nổi, rồi sắp xếp cho cô và nhân viên công ty vệ sinh đi quét tuyết.
Trong lòng Hà Tiêu biết Trương chủ nhiệm không thích mình. Bởi vì cô và Chử Điềm là hai người mới đến cũng không giỏi nhìn nhận, không biết lấy lòng lãnh đạo. Có điều đối với hành động làm khó làm dễ mình, tuy Hà Tiêu cười khẩy khinh thường nhưng cũng không thể làm gì. Vốn cơ quan trung tâm sử dụng cao ốc này thì công ty vệ sinh phải làm tốt nghĩa vụ vệ sinh môi trường. Trương chủ nhiệm đứng ở vị trí lãnh đạo đá một cú là có thể giết chết cô.

[ Full ] Mùa Đông Dài - Scotland Nhĩ Miêu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ