Chương 30

1.1K 16 0
                                    

Đến gần tối, thành phố nghênh đón một trận mưa lớn. Thời gian dần dần muộn, người đi trên đường ít rất nhiều, từng chiếc xe đi tới đi lui, mang theo những vệt nước mưa.
Bệnh viện phía đông thành phố vẫn huyên náo như vậy, so với ngày thường, hình như ở đây còn bận rộn hơn gấp mấy lần. Ngoại trừ bệnh nhân đến tìm bác sĩ để xin thuốc, thỉ ở cửa tụ tập rất nhiều phóng viên đài truyền hình, mọi người đều quan tâm đến một chuyện, đó chính là tình huống của người bị thương trong vụ cướp vừa được đưa tới như thế nào rồi.
So với ở cửa chính bệnh viện, ở trong khu nội trú yên tĩnh hơn rất nhiều. Bác sĩ và y tá vội vã đi xuyên qua hành lang, còn lại chính là vẻ mặt mệt mỏi của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Hà Tiêu được người ta đưa tới từ buổi trưa, miệng vết thương đã được xử lý rồi, nhưng do bị tiêm thước mê, nên hiện giờ vẫn đang ngủ say.
Lão Hà và Điền Anh lặng lẽ canh giữ ở bên cạnh, đồng hồ treo tường vang lên tích tắc, không biết qua bao lâu, đột nhiên người trên giường nhúc nhích. Hai người chợt giật mình, liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi đến trước giường để xem.
Ánh mắt Hà Tiêu vẫn nhắm chặt, chân mày nhíu lại, vẻ mặt có chút thay đổi nhỏ. Lão Hà do dự, rồi vỗ nhè nhẹ lên mặt của Hà Tiêu: "Tiếu Tiếu, đã tỉnh rồi hả ?"
Hà Tiêu chậm rãi mở mắt, ánh sáng bên trong phòng cũng không quá chói mắt, ánh sáng màu vàng có chút mông lung. Bắt đầu nhìn xung quanh, Hà Tiêu có chút u không biết mình đang ở đâu. Trên trần nhà giống như được khắc họa gì đó rất mơ hồ, cô cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ ràng, nhưng không ngờ lại động tới vết thương, giống như có cây kim đâm vào người vậy, lúc đầu thì không cảm thấy đau, nhưng khi động đậy, lại càng cảm thấy khó chịu.
Hà Tiêu không nhịn được kêu một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lão Hà và Điền Anh nhìn chăm chú tỉ mỉ vào sự biến hóa trên mặt của cô, thấy cô sửng sốt giật mình, trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng tiến tới trước mặt hỏi cô: "Tiếu Tiếu, thế nào rồi? Có phải có chỗ nào đau nên khó chịu?"
Lão Hà cố gắng nhỏ giọng hỏi, sợ hù dọa cô. Điền Anh ở bên cạnh thấy cô không nói gì, có chút nóng nảy: "Tiếu Tiếu bị đụng phải đầu, nên không nhớ được gì à?"
"Đừng có tự dọa bản thân!" Lão Hà thấp giọng khiển trách, vừa nhìn về phía Hà Tiêu, "Tiếu Tiếu?"
Rốt cuộc Hà Tiêu cũng lấy lại tinh thần, trên người cô từng đợt đau đớn kéo tới, khe khẽ thở dốc, cô khàn khàn giọng hỏi: "Ba, con đang ở đâu vậy?"
May mà không mất trí nhớ. Lão Hà thở hắt ra: "Ở bệnh viện, con bị thương, mặc dù đã xử lý rồi, nhưng chưa thể ra viện."
"Con bị thương ở chỗ nào vậy?" Hà Tiêu cực kỳ khó chịu, "Tại sao con có cảm giác cả người đều đang đau. . . . . ."
Nghe cô nói như thế, Điền Anh không kìm chế được lại che miệng khóc. Bà chưa từng thấy con gái phải chịu khổ như thế này, khi nhận được thông báo đi tới bệnh viện, nhìn thấy bắp chân của cô loang lổ vết máu và sắc mặt tái nhợt thì khóc ngay lập tức, sau đó khi biết sự việc lúc đó, suýt tý nữa thì ngất xỉu!
Lúc ấy, khi xe buýt sắp va chạm với một chiếc xe khách nhỏ đang đi tới từ hướng ngược lại, lúc đó nữ tài xế xe buýt đã gần như chuẩn bị sụp đổ rồi, bị bọn cướp chửi một câu, trong lúc đó vội vã đạp thắng xe. Đáng tiếc đã muộn rồi, xe không thể dừng lại, vẫn đâm vào chiếc xe kia. Bị ảnh hưởng như vậy, những người khác bị thương cũng không giống nhau, cánh tay Hà Tiêu đụng phải một bên buồng xe, thật may mắn là có cánh tay chống ở đó, nên đầu mới không bị thương nặng. Vết thương của cô, chủ yếu ở trên bắp chân, bởi vì khi đó có một tên cướp cầm dao đứng gần đó, nên khi xe dừng lại tên cướp đó đã trượt tay cắt vào bắp chân cô! Ngoại trừ nữ tài xế, thì vết thương của cô là nặng nhất.
Thấy mẹ đang khóc, trong lòng Hà Tiêu cũng rối loạn. Cô muốn nói gì đó để an ủi bà, nhưng đau đớn làm cô không có hơi sức để nói chuyện. Chỉ có thể mở mắt nhìn về phía cha mình nhờ giúp đỡ, lão Hà hiểu ý của cô, vỗ vỗ bả vai của bà Điền, rồi dẫn bà đi ra ngoài.
Hà Tiêu nằm ở bên trong cũng không thể nhúc nhích, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rả rích làm cho tâm tình của cô càng thêm rối loạn. Cướp bóc, tai nạn xe cộ, tại sao lại xảy ra những chuyện này?
Sau khi hết tác dụng của thuốc giảm đau, những vết thương bắt đầu cực kì đau đớn, ngược lại đau đớn do cánh tay gãy xương, cảm giác lại không rõ ràng như vậy. Hà Tiêu nằm ở trên giường, bởi vì không thể lộn xộn nên cả người cũng cứng lại, muốn ngủ cũng không thể ngủ được, nên cực kì khó chịu. Nhưng mà bà Điền Anh đang ở bên cạnh, nên cô không dám biểu hiện tất cả ra ngoài, sợ bà lại lo lắng. Buổi tối trước khi ngủ Hà Tiêu uống thuốc giảm đau, lăn qua lăn lại một hồi lâu, rốt cuộc đến tầm bốn giờ sáng cô mới ngủ được.
Khó khăn lắm mới ngủ được gần hai tiếng đồng hồ, Hà Tiêu lại tỉnh lại. Đang lúc hoảng hốt, cô nghe thấy ở ngoài phòng bệnh có tiếng tranh chấp nho nhỏ, âm thanh đó giống như là của lão Hà và Điền Anh.
Điền Anh cực kỳ tức giận: "Gọi điện thoại thông báo cho cậu ta làm gì? Cậu ta có thể tới đây hả? Mặc dù cậu ta tới đây thì có tác dụng gì? Nó có thể thay Tiếu Tiếu nằm ở đây không? Lào Hà, tôi cho ông biết, có tôi ở đây, Trình Miễn cậu ta đừng có hi vọng vào thăm Tiếu Tiếu một lần nào!"
"Bà trách Trình Miễn làm gì? Cậy ấy có muốn chuyện này xảy ra đâu? Sao bây giờ bà càng ngày càng hồ đồ vậy?"
"Tôi hồ đồ? Tôi mà hồ đồ thì đã để Tiếu Tiếu đi cùng với cậu ta từ lâu rồi! Tôi thật sự hồ đồ, thì lần sau Tiếu Tiếu phải chịu khổ so với lần này không biết bao nhiêu lần!"
"Nói với bà bao nhiêu lần bà mới hiểu được, chuyện này không có quan hệ cậu ấy!"
"Có quan hệ hay không không phải do ông nói là được. Được rồi, ông đừng tranh cãi với tôi, Tiếu Tiếu là con gái tôi, không cần ai tới thăm!"

[ Full ] Mùa Đông Dài - Scotland Nhĩ Miêu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ