Anh có thấy những cơn gió lùa khỏi cửa? Anh có thấy chúng, những mảnh gió cứ thế lượn lờ trên không trung không dừng thật phiền phức không?
Gió làm anh lạnh, đến nỗi run lên.
Em đắp chăn cho anh và nấn ná trên bờ môi dày kia một lúc lâu. Chúng thô và lạnh cóng. Nhưng em vẫn rất thích.
Em yêu thích đôi môi của anh, kể cả khi nó có tróc da hay thô ráp.
Em thì thầm, những lời nói yêu thương cứ thế trôi vào tai anh. Nhưng em không chắc anh nghe được.
Vì như em đã nói, em yêu con người anh, yêu chính tâm hồn anh. Điều đó sẽ không thể thay đổi được cảm xúc của em dành cho anh!
Và anh đã ngủ mất rồi!
BẠN ĐANG ĐỌC
Say it when you're asleep
Romance[một câu chuyện buồn ngủ] //Đã qua chỉnh sửa// ➰Written by @simplicity_CaB〰