Một tháng sau, vết thương của Nhiếp Minh khỏi hẳn, anh liền làm thủ tục xuất viện.
Rời khỏi bệnh viện, Nhiếp Minh không khỏi cười khổ: Kế hoạch nghỉ hè tốt đẹp của mình cứ như vậy trôi qua hơn nửa rồi.
Về nhà nghỉ ngơi vài ngày, mỗi ngày mẹ Nhiếp Minh đều nấu canh gà, canh cá, canh sâm cùng thuốc bổ để tẩm bổ thân thể cho anh. Nhiếp Minh cảm thấy hoàn toàn không cần phải làm vậy - một tháng qua anh nghỉ ngơi ở bệnh viện, so với lúc đi làm tình trạng cơ thể còn tốt hơn.
Tai nạn xe cộ chấn động toàn thành phố lần này rốt cuộc cũng đã bình lặng trở lại - tuy người lái xe phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ tai nạn đã chết ngay tại chỗ, nhưng người nhà của những nạn nhân khác vẫn nhất quyết không buông tha mà vẫn bắt đền đoàn du lịch. Cuối cùng, sau khi đoàn du lịch cùng công ty bảo hiểm công cộng bồi thường mỗi nhà mười vạn thì chuyện này mới chấm dứt.
Nhưng trong lòng Nhiếp Minh lại không có cách nào để bình tĩnh được - anh không hề quên những lời mà người bạn thân đã giao phó cho anh trước khi chết.
Một buổi chiều nắng ráo, Nhiếp Minh đón xe tới nhà Vu Thành.
Tuy không phải lần đầu tiên tới chỗ này nhưng Nhiếp Minh vẫn bị trang viên xa hoa của Vu gia làm cho rung động - so với hai sân bóng gộp lại thì tòa nhà này còn lớn hơn, ba tòa biệt thự với tạo hình độc đáo là kiến trúc chủ yếu của trang viên này. Ngoài ra, bể bơi, phòng tập gym, thư viện cùng chỗ ăn chơi cái gì cần cũng có. Có đôi khi Nhiếp Minh thật sự không hiểu - mình và thân phận của Vu Thành cách xa nhau như vậy, rốt cuộc là làm thế nào lại có thể trở thành bạn tốt?
Nghĩ đến Vu Thành, lại nghĩ đến tình bạn gần hai mươi năm của mình và cậu ấy - hiện giờ, cậu ấy cũng đã mất, lòng Nhiếp Minh liền đau nhức một trận.
Nhiếp Minh đến trước khu nhà to nhất rồi gõ cửa. Sau khi một vị nữ quản gia khoảng chừng bốn mươi tuổi ra mở cửa, nghe thấy mục đích đến đây của Nhiếp Minh thì liền mời Nhiếp Minh đến phòng khách ngồi chờ, còn bà thì đi lên lầu thông báo với mẹ của Vu Thành.
Chỉ chốc lát sau, mẹ của Vu Thành liền từ lầu hai đi xuống phòng khách ở lầu một. Dễ nhận thấy rằng, người phụ nữ trên năm mươi tuổi này vẫn còn đau buồn vì cái chết của con trai, vẻ mặt của bà vô cùng tiều tụy.
“Bác gái.” Nhiếp Minh đứng lên chào hỏi mẹ Vu Thành.
“Nhiếp Minh? Ngồi đi.” Mẹ của Vu Thành cố gắng giữ vững tinh thần để bắt chuyện, “Con có chuyện gì sao?”
“Là thế này ạ, bác gái.” Nhiếp Minh nói, “Bác biết rằng, con... Là được Vu Thành mời tham gia cùng cậu ấy vào chuyến du lịch lần này... Sau khi xảy ra tai nạn, Vu Thành cũng chưa chết ngay... Ừm, ý con là...”
“Con cứ nói thẳng, không sao đâu.” Mẹ Vu Thành là một người hiểu chuyện, “Trước khi chết con bác đã nói điều gì sao?”
“Vâng.”
“Nó nói cái gì?” Mẹ Vu Thành cố nén đau thương hỏi.
“Cậu ấy nói với con...”
“Đợi một chút,” Đột nhiên mẹ của Vu Thành cắt ngang lời Nhiếp Minh, “Bác nghĩ rằng, nhất định là nó đã nói chuyện gì đó rất quan trọng. Bác cũng nên để em trai Vu Kiệt của nó biết - bây giờ em trai nó chính là người thừa kế của dòng họ Vu.”