Q.2 - Chương 9

400 21 0
                                    

Tống Tĩnh Từ chạy ra khỏi nhà hàng, nhanh chóng đón một chiếc taxi.

“Xin lỗi, tôi phải đi rồi. Hôm nào tôi sẽ gọi cho anh.” Cô ngồi trên xe nói với Nhiếp Minh.

“Tôi đi cùng cô.” Nhiếp Minh không đợi Tống Tĩnh Từ đồng ý đã ngồi xuống cạnh cô.

“Nhiếp Minh, anh...”

“Nếu tình hình đúng như cô nói, vậy thì một mình cô sẽ ứng phó như thế nào?”

Tống Tĩnh Từ biết ơn nhìn Nhiếp Minh, sau đó quay sang nói với lái xe: “Đến đường Giang Nguyên, nhanh lên!”

Ô tô bắt đầu phóng nhanh tới đó.

20 phút sau, bọn họ đến dưới cầu thang máy của nhà trọ. Tống Tĩnh Từ đưa tiền cho lái xe, sau đó lập tức xuống xe.

Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ đi thang máy đến tầng 9. Trong thang máy, Tống Tĩnh Từ lo lắng giậm chân.

“Đừng sốt ruột quá, tôi nghĩ hẳn sẽ không trùng hợp vậy đâu.” Nhiếp Minh an ủi.

Tống Tĩnh Từ khẽ gật đầu, lông mày vẫn nhíu chặt.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Tống Tĩnh Từ lao ra rất nhanh, cô run rẩy lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa phòng 902.

“Tống Vũ! Em ở đâu?” Sau khi vào nhà Tống Tĩnh Từ gọi to.

Cô tìm mấy phòng liên tiếp. Cuối cùng ở trong phòng đọc sách, cô liền tìm thấy em trai Tống Vũ của mình - một bé trai bốn tuổi đang cầm một quyển truyện rất dày nhìn về phía họ. Rõ ràng chị gái đột nhiên xuất hiện đã dọa cậu giật nảy mình.
Play Video

Tống Tĩnh Từ một tay ôm lấy em trai, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cảm ơn trời đất! Em không có chuyện gì.”

Tống Vũ bị chị gái ôm vào trong lòng, vẻ mặt vẫn chậm chạp như vậy, cũng không nói bất kì một câu gì.

Thấy cảnh này, Nhiếp Minh cảm thấy rất khó hiểu: Chẳng lẽ Tống Vũ bị câm?

Tống Tĩnh Từ quay đầu lại, thấy biểu cảm hoang mang của Nhiếp Minh thì liền buông Tống Vũ ra, đi tới nói với Nhiếp Minh: “Chúng ta đến phòng khách nói chuyện đi.”

Nhiếp Minh ngồi lên ghế sofa da trong phòng khách xa hoa theo phong cách Châu Âu, nhận lấu một ly trà xanh từ tay Tống Tĩnh Từ, cuối cùng anh không nhịn được hỏi: “Em trai cô... sao không nói gì? Lúc nãy chúng ta gọi nó lâu như vậy, nó cũng chưa từng trả lời một câu nào.”

Tống Tĩnh Từ ngồi xuống, thở dài: “Không, nó không bị câm. Nó đến nhà của chúng tôi chưa được bao lâu thì mắc phải chứng tự kỉ nghiêm trọng. Sau đó, dường như chưa ai từng nghe thấy nó nói chuyện cả.”

“Nó đến nhà cô? Nói như vậy....”

Tống Tĩnh Từ gật gật đầu: “Đúng, nó không phải con trai của cha tôi. Sáu năm trước khi cha tôi cưới vợ hai, người mẹ kế đó của tôi cũng dẫn đứa trẻ này về. Chẳng qua là khi đến nhà chúng tôi nó mới được sửa lại thành họ Tống.”

“Vậy thì, người mẹ kế của cô bây giờ như thế nào?”

“Bà ấy gả đến nhà chúng tôi được vài năm thì bị bệnh nặng, không bao lâu thì chết. Việc này đối với cha tôi là một đả kích rất lớn, ông quy kết tất cả mọi nguyên nhân lên người mình, tự cho rằng mình có số khắc vợ, thế cho nên hai người vợ gả cho ông sau vài năm đều đã chết. Ông vẫn luôn tự trách mình như vậy, cũng thề rằng sau này sẽ không bao giờ cưới vợ nữa.”

Dạ Thoại: U Minh Quái ĐàmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ