Chương 26: Nên sớm kết thúc

1.8K 17 0
                                    

  Ương Ương vẫn thường tự nói với mình, sớm muộn gì rồi cũng có một ngày Trần Tấn Nhiên sẽ rời bỏ cô, nhưng mà, cô lại không thể ngờ rằng cái ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Cô nhìn lại vết thương trên cánh tay mình, thậm chí đến lúc này cô vẫn còn suy nghĩ, nếu như vết thương của cô vẫn chưa phục hồi lại, có phải Trần Tấn Nhiên sẽ vẫn đối xử với cô tốt đẹp, sẽ chưa rời khỏi cô hay không?

Thế nhưng trên đời này làm gì có vết thương nào sẽ không khép miệng lại chứ?

Ương Ương lau sạch nước mắt đi, sau đó cô mở vòi nước ra bắt đầu rửa mặt.

Không có chuyện gì lớn, vốn dĩ người ta chính là một đôi thanh mai trúc mã, người ta đã quen biết nhau vài chục năm rồi, mày coi là cái gì đây. Mày gả tới đây bất quá cũng mới có mấy tháng, hơn nữa, quá nửa thời gian mày chỉ có cãi nhau ầm ĩ đến có lúc còn làm náo loạn cả lên như thế. Mày như vậy mà có thể địch nổi với sức nặng của thanh mai kia thì mới thực sự là kỳ quái.

Ương Ương vỗ vỗ lên gò má của mình, miễn cưỡng cố nặn ra một nụ cười. Cô đi ra khỏi phòng rửa tay, cảm thấy nhức đầu lợi hại, nên xin phép nghỉ một ngày, sau đó đi về nhà.

Đi được nửa đường cô rẽ vào siêu thị mua một đống lớn toàn những đồ ăn vặt. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Tiếp đó, sau khi về nhà cô liền khóa cửa, nhốt mình ở trong căn phòng tối om, mở xem phim video, vừa ăn vừa xem. Khi tâm tình cảm thấy không được tốt cô thường sẽ điên cuồng ăn một thứ gì đó. Nhưng dù cô có ăn như thế nào thì người cũng không thể mập lên chút nào, có lẽ là do tâm tình đã phải chịu sự uất ức. Cũng chưa từng nghe thấy ai nói, nếu tâm tình người ta mà phải chịu uất ức thì thân thể sẽ biến thành mập mạp.

Ương Ương xem phim đến mệt mỏi, sau đó vì quá mệt nhọc cô liền ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại nhìn thấy trong màn hình, hai nhân vật nam nữ chính đang bị đẩy đến cảnh ngộ yêu nhau đến chết đi sống lại, chịu đựng vô số hành hạ và khốn nhiễu, trong chốc lát cô như trở nên như ngây ngô, sờ soạng cầm gói khoai tây chiên, máy móc nhai...

Cô nhìn thấy Ret Butler rời khỏi Scarlett, Scarlett một mình ở lại trong trang trại Tara, vì cha mẹ của cô đã từng ở trong khu trang trại màu trắng này. Scarlett đứng ở dưới ánh hoàng hôn, cô đứng trên mảnh đất bị ánh hoàng hôn chiếu vào, hắt lên một màu đỏ rực, Scarlett đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu tự nói với mình, ngày mai, ngày mai sẽ bắt đầu một ngày mới.

Nhưng mà với Ương Ương, ngày mai của cô sẽ bắt đầu ở nơi nào đây?

Ít nhất Ret Butler còn yêu Scarlett, hơn nữa, Ret Butler là của cô. Ashley yêu Melani, Scarlett vĩnh viễn cũng không có cách nào gạt Melani ra, để được đứng ở bên cạnh Ashley. Cũng giống như Ương Ương hiện giờ, cô vĩnh viễn không thể nào gạt Y Lan ra, để đứng vào vị trí ở bên cạnh Trần Tấn Nhiên.

Ương Ương lại quá cố chấp. Cô đã yêu Trần Tấn Nhiên đến ngây ngốc, đến giờ vẫn tiếp tục yêu anh. Có lẽ câu thành ngữ người đời vẫn nói "Tự mình treo cổ mình chết trên một thân cây", chính là để chỉ về cô lúc này.

Ương Ương trầm mặc suốt ba ngày mới khôi phục lại như cũ. Hình như là năng lực tự điều chỉnh cảm xúc của cô càng ngày càng kém đi rồi thì phải! Thế nào mà lần này cô phải mất đến ba ngày mới khôi phục lại được tinh thần như cũ.

Cô trở về cuộc sống thường ngày của mình. Cô lại đi làm, chỉ có chút thay đổi là trở nên trầm mặc, ít nói hơn. Trong những ngày này, Tư Dận lại tới lần một lần nữa, lại đổi một bạn gái khác.

Anh vẫn như cũ, không hề để ý đến cô, chẳng qua khi cô đi đến phòng rửa tay, thì chạm mặt anh ở trong hành lang.

Ương Ương cười cười, chào hỏi anh một câu, Tư Dận cũng chỉ quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói ra ba chữ: "Em gầy đi."

"À, em đang giảm cân." Ương Ương cười lên một tiếng, một ánh nhìn khổ sở thoáng lướt qua rất nhanh ở nơi đáy mắt của cô.

Ánh mắt của Tư Dận lạnh lùng sắc bén, giống như hai luồng ánh sáng cháy rực, gần như xuyên thấu qua cả da thịt của cô.

Vào thời điểm cô gần như sắp cướp đường bỏ chạy, Tư Dận chợt chậm rãi nói ra một câu: "Ly hôn cũng không phải là chuyện gì lớn, anh sẽ không để ý."

"Hả?" Ương Ương kinh ngạc nhìn anh, thế nhưng Tư Dận lại chợt khẽ cười lên một tiếng, ánh mắt sáng sắc bén kia thay đổi thành dịu dàng, tránh ra sang bên cạnh nhường đường cho cô.

Khi Ương Ương trở về thì Tư Dận đã không còn ở trong phòng làm việc nữa. Cô bạn gái của anh vẫn còn ngồi ở chỗ đó, trên mặt mới chỉ trang điểm được một nửa, chỉ có điều là vẻ mặt của cô lúc này mang đầy sự cô đơn. Ương Ương có chút thương cảm đối với cô, người khiến cô hâm mộ đã không còn ở đây, cô có hóa trang xinh đẹp nữa, phỏng có ích gì đây?

Ương Ương thuê xe về nhà, cô lại mua thật nhiều đồ ăn vặt như cũ. Khi cô đi vào biệt thự, chợt thấy xe của anh đang đậu ở trong ga-ra.

Trái tim của Ương Ương đập cuồng loạn! Trần Tấn Nhiên đã trở lại rồi!

Như vậy đấy, anh nói thì hay lắm, nghỉ phép một tuần, nhưng hiện tại đã là ngày thứ tám rồi, anh mới trở lại...

Ương Ương cứng rắn ổn định lại tinh thần, xách theo túi đồ to đi về phía phòng khách. Thím Lý đứng ở lối ra vào phòng khách, thấy Ương Ương trở lại, định nói điều gì đó nhưng lại thôi, chỉ nhìn cô rồi thở dài. Ương Ương nhẹ nhàng gượng cười đáp lại thím Lý, sau đó cô vừa định bước đi tiếp thì chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc...

Ương Ương hơi ngẩn ra, nhưng rồi cô vẫn mỉm cười tiếp tục đi vào. Cô liếc nhìn sang một cái, liền thấy Trần Tấn Nhiên và Y Lan đang ngồi ở trên ghế sa lon. Cô còn chưa kịp mở miệng, Y Lan đã vượt lên, lên tiếng trước: "Ương Ương, chị tan việc rồi à?"

Ương Ương chú ý tới câu nói của Y Lan. Trong câu chào vừa rồi, Y Lan cũng đã không còn gọi cô là chị dâu nữa.  

Cô Dâu Mười Chín Tuổi - Minh Châu HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ