Chương 9

188 18 0
                                    


Quil nghe vậy khoanh tay trước ngực, cười nửa miệng nhìn John.

"Nhưng trước hết hãy cứ cố gắng để cuộc thương lượng diễn ra suôn sẻ." – Andrew nói tiếp- "John, theo như anh nói, chúng khá độc đoán với con người vì thế tôi sẽ tỏ ra thật "biết điều" suốt cuộc thương lượng. Còn lại, nhờ vào chị, nhé Rone..." – Anh nhìn Rone. Chị mỉm cười đầy ngỡ ngàng, đồng ý:

"Chị sẽ cố gắng kiểm soát quyết định của họ ở mức an toàn nhất có thể" – Rone đáp

"Được thôi. Về vấn đề địa điểm" – John tiếp – "Đỉnh Lavender của cô, Vender"

"Đỉnh Lavender?" – Andrew hỏi lại.

"Đó là ngọn núi của con bé" – Rone đáp.

Anh ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi mỉm cười.

"Quil, Francis" – John lên tiếng "Đến khu vực quanh nhà Carlos canh gác. Báo bất kì động tĩnh nào từ Hoàng gia"

Chỉ một tích tắc trước khi Quil và Francis biến mất khỏi căn phòng, tôi kịp lên tiếng khiến họ khựng lại:

"Cảm ơn các anh".

Quil không nhìn tôi nhưng mỉm cười. Còn Francis thì quay đầu nhìn tôi nhưng lãnh đạm, trước khi để lại một tiếng vút cực mạnh, biến mất.

"Cám ơn anh, John" – Tôi thì thầm. John không chỉ đang bảo vệ tôi và Andrew, mà còn nghĩ cả đến bố mẹ của tôi nữa. Họ đang bảo vệ những gì đặc biệt quan trọng với tôi.

"Các anh vẫn cần một chiếc xe hơi mới chứ?" – Rone hỏi.

"Cần" – John đáp.

"Chúng tôi có chìa khoá đây."

——–

Chúng tôi được lệnh phải đến nơi trước khi mặt trời lặn. Vì vậy, ngay trong buổi sáng hôm đó, tôi và Andrew đã gấp rút chuẩn bị đồ đạc của anh và chúng tôi cùng nhau đến một nơi đặc biệt, một nơi thuộc về tôi- Đỉnh Lavender.

John và các thành viên còn lại sẽ không xuất hiện cho đến khi nào người của Hoàng gia đưa chúng tôi đến chỗ thất bại trong cuộc thương lượng. Rone và James đến Đỉnh Lavender trước chúng tôi bằng tốc độ. Và khi hoàng hôn buông xuống cũng chính là lúc Andrew đặt những bước chân đầu tiên lên đỉnh núi và ngôi nhà của chúng tôi.

"Chúng đến rồi!" – James báo.

Tiếng gầm gừ của bản năng sôi sục trong lồng ngực tôi. Andrew dõi mắt vào khu rừng, nơi tất cả ngập trong bóng đêm.

"Em cần bình tĩnh Vender." Rone nói "Chúng ta nhất định phải thắng trong cuộc thương lượng này!"

"Dù rằng chúng chẳng mấy khi nghe đối phương!"- Giọng John mỉa mai.

" Rone..."- Tôi thì thầm, nhìn chị và nhìn James- " Nếu đêm nay xảy ra chuyện gì thì em muốn hai người biết rằng em vô cùng biết ơn hai người... "

Rone đưa tay lên miệng khẽ " xuỵt" rồi áp hai bàn tay mình lên gò má tôi: " Sẽ không có gì xảy ra với chúng ta được chứ? Em đừng lo lắng gì cả. Trước hết không nên tỏ thái độ chống đối, nếu không đó sẽ là bất lợi đầu tiên trong cuộc thương lượng của chúng ta."

[Twilight Fanfic]Máu, hấp lực, định mệnh và yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ