#28. Sương khói giai nhân (1-5)

702 5 0
                                    

Tác giả: Du Du Nhàn Nhàn

Thể loại: cổ đại, ngôn tình

[1] Nam kha: Một bóng xanh bích nhạt buông xuống từ cây lê, xoay một vòng trên mặt đất, hóa thành hình người.

[2] Bồ đề: Đợi đến ngày chàng thích ta, tên của ta sẽ xuất hiện trong lòng bàn tay chàng.

[3] Lưu niên: Ngày đó cứu chàng, rốt cuộc là đúng hay sai?

[4] Mạch thượng: Khi xuân về hoa nở, hồ điệp dập dìu, điểm mặc thành si.

[5] Thính duyên: Mưa rơi hiên nhà, từng đợt rả rích, hạt mưa khẽ nghiêng cuống lá, gió lạnh hoa rơi, đất trời tỏa hương.

[6] Họa mi: Đạm nhã thủy nhan sắc, thanh tư thế vô song.

[7] Noãn hương: Hương lê nồng nàn nhìn không thấy, trong trướng phù dung giấu uyên ương.

[8] Nại hà: Nhất niệm sinh, nhất niệm tử.

[9] Mộng hồi: Hoa thiển mạch thượng, khả hoãn hoãn quy hĩ.

[10] Lam y: Núi xa xanh mướt.

---

Chương 1: Nam Kha

Bình sinh Doãn Lễ chưa từng nghĩ rằng một cảnh tượng huyền ảo thần tiên nhường ấy sẽ xuất hiện trước mắt mình, kể cả hồi còn ở trong hoàng cung nguy nga lộng lẫy cũng chưa từng.

Đầu xuân, gió mát hây hây, sắc hoa dập dìu, mặc dù đã là giữa trưa, nhưng sương mù trong núi mãi chưa tan.

Khe suối uốn lượn quanh cây lê, như một bức tranh thủy mặc vẽ bởi nét bút mảnh, thanh đạm, tao nhã.

Một bóng xanh bích nhạt buông xuống từ cây lê, xoay một vòng trên mặt đất, hóa thành hình người.

Nàng mặc lớp váy nhạt màu mềm mại như sương khói, eo thắt dây lưng hoa văn mây, dưới nếp xếp tay áo lụa là cổ tay trắng muốt, mái tóc đen mượt như suối, hai bên cài đôi trâm màu ngà trong suốt, cặp mắt màu xanh lam, mặt mày như vẽ, đeo trang sức chạm trổ hoa văn, khẽ nở nụ cười.

Nàng nô đùa ở khe suối nơi trăm hoa đua nở, lúc ngước mắt mới giật mình phát hiện nơi đây không chỉ có một mình mình.

Doãn Lễ đứng bên kia suối, nhìn nàng uyển chuyển vượt suối đến trước mặt mình, cẩn trọng đánh giá hắn.

"Chàng nhìn thấy ta?" Âm thanh như dung mạo, tựa hoàng oanh, ngọc vỡ.[1]

"Hai mắt của tại hạ rất tốt, sao lại không thấy cô nương được?" Doãn Lễ khó hiểu.

"Thật thú vị, chàng lại nhìn thấy ta." Nữ tử mỉm cười.

Doãn Lễ vừa định đáp lời, yết hầu bỗng nóng rực, không khỏi ho khan, ngũ tạng bị ảnh hưởng nên đau nhức.

Đây là di chứng của độc dược năm xưa, cho dù được cận vệ trung thành cứu sống, may mắn được thần y cứu chữa, cũng không thể khôi phục sức khỏe như lúc trước, cuối cùng sẽ dần suy yếu.

Khi Doãn Lễ đang ho khan khó ngừng, nàng kia chợt đưa tay lên bả vai hắn, ánh mắt linh hoạt dao động nói: "Đây là chứng bệnh cũ, thân thể của chàng bị rút cạn rồi, có cố cũng vô dụng."

Tuyển tập ngôn tình cổ đạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ