Ánh nắng xuyên qua kẽ hở nơi tấm màng che cửa soi vào mặt làm cậu thức dậy. Tối qua dù anh khuyên thế nào cậu cũng không chịu về giường ngủ, nói là cảm giác anh tỉnh lại thật không chân thực nên muốn trông chừng đến khi anh ngủ, không ngờ lại ngủ luôn bên giường anh. Guanlin vẫn còn ngủ, bác sĩ nói dù anh đã tỉnh nhưng vẫn còn yếu lắm, nên để anh tịnh dưỡng. Jihoon đi rửa mặt rồi đến bên bàn làm bài tập. Vì muốn nghỉ để chăm sóc anh nên cậu phải cố gắng làm bài tập mới mong đuổi kịp bài.
"Jihoon dậy sớm thế" Tiếng Umma hỏi khẽ, tay bưng cho cậu bát cháo còn nóng
"Dậy sớm cũng tốt mà" Cậu nghiêng nghiêng đầu cười nhẹ với bà
"Mau ăn đi cho nóng" Umma đến bên xoa xoa đầu cậu
-----
"Guanlin, tỉnh rồi sao?" Umma nhìn qua thấy anh đã mở mắt nhìn hai người từ lúc nào. Anh khẽ gật đầu
"Con ăn cháo nhé" Bà lấy bát đổ cháo ra cho anh
"Umma để con làm cho ạ" cậu đưa tay nhận bát cháo từ tay bà
"Vậy con cho Guanlin ăn nhé, mẹ đi mang chút đồ tới"
Đợi Umma ra ngoài, cậu nhẹ nhàng đặt bát cháo sang bên cạnh giúp anh nâng giường lên rồi bón cho anh từng muỗng cháo
"Anh nằm được bao lâu rồi?"
"Một..tuần" Cậu cuối mặt trả lời
"Lát nữa anh muốn đi dạo" Anh dùng cánh tay nâng khuôn mặt cậu lên, vuốt nhẹ đôi gò má xanh xao nở nụ cười
"Vậy anh mau ăn nhanh đi"
Sau khi anh ăn xong cậu cũng ăn nhanh cho hết bát cháo đã nguội rồi dìu anh lên xe lăn đưa anh ra vườn
"Guanlin, anh ngủ lâu như vậy những gì em nói anh có nghe thấy không?" Cậu vừa đẩy vừa hỏi đùa
"Đương nhiên nghe, chỉ là không thể mở mắt trả lời em một câu được" tựa người ra sau ghế, anh từ từ trả lời
"..." "Anh còn đau không?" Cậu đau lòng nắm lấy cánh tay anh
"Vốn dĩ rất đau, nhưng mà ở bên em thì không sao cả" Anh rút bàn tay cậu ra rồi dùng hai tay kéo cậu vào lòng "Anh xin lỗi, lại để em phải lo lắng rồi"
"Là lỗi của em"
"Ngốc, sao lại là lỗi của em?" Guanlin gõ nhẹ lên vai cậu
"Là do em, đáng lẽ em không nên đòi anh dẫn đi hẹn hò, cũng không nên đi xem phim, cũng không nên thích hoa như vậy.. không nên" vai áo bên phải ướt một mảng, anh đau lòng mà siết chặt cậu, sao cậu lại nghĩ như vậy chứ, đây chỉ là tai nạn, cậu lại ôm hết lỗi vào mình mà tự dày vò sao
"Jihoon, nghe anh, đừng nghĩ như vậy, mỗi phút giây ở bên em đều khiến anh hạnh phúc, tại sao lại là lỗi của em" anh lặng lẽ vỗ về cậu, ôm câu như vậy đến khi nắng rọi đến chỗ ngồi mới buông cậu ra để quay về phòng.
---
"Daehwi gọi bảo muốn đến thăm anh" Jihoon gác máy quay sang hỏi ý anh
"Được thôi" anh gật đầu kéo cậu lại nói nhỏ "..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[linhoon] [panwink] Yêu Em
Lãng mạnGuanlin tiến lại gần, nhẹ kéo Jihoon vào lòng, tay cũng khẽ vuốt vuốt sống lưng cho cậu. Jihoon lúc này đúng là không thể kiềm nén nữa,vùi mặt vào ngực anh mà khóc một trận thật lớn....