Chap 11

493 60 48
                                    

Jinyoung kéo ngăn tủ gỗ trên đầu giường ra, trong đó mới hôm nào vẫn còn trống trơn, chỉ có vỏn vẹn một cuốn sổ và một cây bút, thì bây giờ đã chất đầy ảnh với ảnh. Cậu lơ đãng lấy một bức ra ngắm nghía, khuôn mặt Jihoon với nụ cười rạng rỡ giữa trời tuyết đập vào mắt cậu, trên cổ còn quấn chiếc khăn len xám cậu tặng.


Cậu cười, ngón tay khẽ miết nhẹ lên mặt tấm ảnh. Mấy ngày gần đây mỗi khi mơ mơ màng màng, cậu thường cảm thấy có gì đó rất mềm mại ấm áp chạm lên môi mình, có khi nào... Jinyoung bất giác mặt đỏ bừng, không phải đâu, chỉ là mình nằm mơ thôi, cậu tự nhủ.


Nhưng mà biết đâu nhỉ? Jihoon hyung vẫn luôn đối với cậu rất tốt, rất dịu dàng, luôn luôn chiều chuộng cậu, chỉ cần cậu nói một tiếng, anh sẽ lập tức đi làm ngay, còn rất hay xoa đầu cậu nữa. Jinyoung cất tấm ảnh vào, lần vào phía góc tủ kéo ra món đồ màu đen mà cậu đã cất từ rất lâu. Chiếc đồng hồ cậu đeo khi mới tới đây, ban đầu lúc nào cậu cũng giữ bên mình, nhưng sau đó lại nhét sâu vào ngăn tủ. Khi đó cậu không hiểu vì sao mình luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi nhìn thấy con số cứ dần giảm xuống, hiện tại cậu đã rõ. Jinyoung không muốn rời xa Jihoon, cậu không muốn chấp nhận sự thật rằng, thời gian cậu được ở bên cạnh anh đã sắp hết.


-----


Jinyoung bưng mấy túi đồ lớn vào nhà, đặt lên bàn bếp. Cậu một bên chảo một bên nồi liên tục khuấy khuấy đảo đảo không ngừng, trong bếp tràn ngập mùi thức ăn thơm phức. Gần đây vì lịch quay phim của Jihoon và thời gian đi làm thêm của cậu, họ chỉ ăn với nhau được một bữa sáng qua loa, còn lại hầu hết đều đi mua thức ăn ngoài. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, cậu muốn tự tay làm một bữa ăn thật ngon, tất cả đều là món Jihoon thích. Cậu nhìn đồng hồ, nhanh tay lên một chút, anh sắp về rồi.


"Hyung, em muốn ở lại đây với anh!" Jinyoung vừa đảo thức ăn trong chảo vừa lầm bầm, cắn môi dưới, nghiêng đầu suy nghĩ. Không được, như vậy nghe có vẻ ép buộc anh ấy quá.


"Hyung, em ở lại với anh được không?" Vậy cũng chẳng khác gì cái hồi nãy, sẽ làm anh ấy khó xử lắm.


"Hyung, nhà anh có cho thuê phòng không?" Đồ ngốc! Nhà chỉ có một phòng, cho thuê cái gì chứ!


"Hyung, anh có cần người dọn nhà cho anh không?" Thế chắc anh ấy không tự dọn được, nghĩ cái gì hay ho hơn một chút đi.


"Hyung, em biết đan len đấy!" Đồ người hâm mộ tặng còn chất đống đằng kia kìa!


Trời ạ, phải nói như thế nào đây. Jinyoung đập đầu xuống mặt bàn nhăn nhó. Tại sao lại phức tạp như thế chứ? Chống cằm suy nghĩ một hồi, có lẽ nói thẳng trực tiếp vẫn là tốt nhất.


"Jihoon hyung, em thích anh."


-----

[WINKDEEP • SHORTFIC] UnlimitedNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ