4

276 44 10
                                    

Kim Taehyung lồng những ngón tay thon dài của mình vào mái đầu đang yên vị kê lên đùi. Xúc cảm mềm mại truyền đến như kích thích em không thể ngừng tay. Căn phòng nhỏ im ắng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều phả vào giữa không gian lặng thinh.

Seoul tháng 10, tuyết rơi ướt đẫm.

Taehyung hạ ánh mắt trong veo của mình xuống thân thể bé nhỏ cuộn tròn trên ghế sofa. Khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra dưới tầng tóc rối, hàng mi dài cụp xuống, run lên theo từng nhịp thở. Đôi môi hồng hào có lẽ là thứ duy nhất có thể cứu vớt được vẻ ngoài tiều tụy của anh lúc này. Ngay cả khi mệt mỏi đến cùng cực, trong mắt Kim Taehyung, Min Yoongi vẫn luôn mang một vẻ đẹp đặc trưng của riêng mình, là thứ vẻ đẹp khiến cho Taehyung chỉ muốn ôm ghì mà bảo vệ, mà giữ cho riêng mình.

Taehyung khẽ thở dài. Mùi cà phê lan tỏa, phảng phất đôi chút, như có như không trong không khí. Tim em vẫn chưa ngừng đập loạn trong lồng ngực, cảm xúc dâng đầy những giờ trước vẫn chưa dịu đi một chút nào cả. Ngực trái bỗng dưng thắt lại, cổ họng Kim Taehyung chợt đắng ngắt.

Em rời mắt khỏi khuôn mặt còn đang say ngủ của anh, quét một vòng quanh căn phòng rồi dừng lại trên những cánh hoa nhạt màu đang nằm yên vị trong thùng rác. Hoa của tình yêu, hoa của nỗi đơn phương, hoa của nỗi đau ẩn hiện mơ hồ trong lồng ngực trái. Cánh hoa mỏng manh, nhuận hồng, bỗng chốc lại đè nén thật sâu trong trái tim em.

Tại sao lại là anh?

Min Yoongi của em giờ đây biết phải làm sao bây giờ?

Hàng loạt câu hỏi trôi vào trong tâm trí em, như những mũi kim nhọn, xuyên vào trong tim, giày vò em không ngừng. Nếu như tình yêu cũng có thể dễ dàng vứt đi như những đóa hoa ấy, Taehyung nhất định sẽ đem nó quẳng đến một nơi thật xa, nơi mà Min Yoongi chẳng bao giờ có thể với tới được. Nhưng mà, đó lại là tình yêu. Nó phức tạp và mạnh mẽ hơn những đóa hoa kia rất nhiều.

Taehyung cảm thấy mình đang dần lạc đi, lạc trong những đau đớn và tuyệt vọng. Người ta bảo, đơn phương là tự cho người khác quyền giết chết con tim mình. Nếu đã thấy đau, tại sao con người lại luôn thích đâm đầu vào nó? Kim Taehyung không biết nữa. Là em đâu thể đọc được suy nghĩ của họ hay là em cũng giống như họ, dù biết sẽ chỉ nhận về những thương tổn nhưng vẫn cố chấp bám víu đến cùng.

Taehyung không phủ nhận.

Em là kẻ ngốc và anh cũng vậy.

Min Yoongi cựa mình, cơ thể đau nhức khiến anh có cảm giác như tay chân đang dần tách rời. Mùi cà phê vẫn thoang thoảng đâu đó trong không khí và anh lại nhớ đến khoảnh khắc kinh hoàng vừa xảy ra chỉ vài giờ trước.

"Tae..."

Yoongi cảm thấy cổ họng mình như nứt ra khi anh thốt lên những thanh âm đó. Taehyung vội vàng rời ánh mắt khỏi những cánh hoa. Và như có như không, Yoongi hình như đã thấy cả một bể sóng trong mắt em lúc ấy.

"Em đỡ anh dậy nhé?"

Thằng bé nhỏ giọng, âm thanh trầm thấp nhưng lại vang vọng một chút giữa không gian yên tĩnh. Yoongi cảm thấy mình dường như thậm chí không còn đủ sức để nói. Anh chỉ khẽ gật đầu.

[TaeGi] Until I dieWhere stories live. Discover now