Chương 2 : hạnh phúc tan biến

424 14 0
                                    


 Lệ Dĩnh chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng, nhất thời trống rỗng, thật lâu mới phản ứng lại được. Ngô Diệc Phàm đang hôn cô, trên môi truyền đến kích thích tê dại, trong nháy mắt như có một dòng điện thoáng qua thân thể, làm cô như ngây ngô, từ từ mềm đi trong lồng ngực bền chắc của anh.

"Nhắm mắt lại!" Ngô Diệc Phàm thấp giọng ra lệnh, đôi mắt sáng của cô nhìn anh, càng làm tăng thêm dục vọng của anh, anh hết sức không thích loại cảm giác bị khống chế này.

Mặt Lệ Dĩnh đỏ bừng, nhanh chóng nhắm mắt lại. Trước đây khi anh còn là bạn trai cô, cũng chỉ là dắt tay cùng hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước, chưa bao giờ hôn sâu như vậy. Cô có thể cảm nhận được cả người anhrung động, tựa hồ muốn cắn nuốt lấy cô.

Cô phản ứng không lưu loát khiến trong lòng Ngô Diệc Phàm thoáng khinh thường, cũng không phải là chưa từng có bạn trai, còn ở trước mặt mình làm bộ thanh thuần, người phụ nữ này diễn cũng quá giỏi rồi!

Chỉ là, nếu nói về diễn trò, ai cũng không sánh bằng anh đâu.

Nhớ đến kế hoạch mình đang tiến hành, Ngô Diệc Phàm hung hăng cắn môi cô một cái.

"Á. . . . . ." Lệ Dĩnh bị đau, giương mắt lên, có chút không hiểu nhìn anh, cũng muốn hỏi anh tại sao cắn mình, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó, cô không biết nên mở miệng như thế nào.

Người đàn ông này như một con sư tử dũng mãnh, mà cô tựa hồ chính là con mồi sắp bị anh ta xé tan.

Tối nay là đêm tân hôn của hai người, nghĩ đến chuyện thân mật sắp xảy ra, trong lòng Lệ Dĩnh cảm thấy cuồng loạn không ngừng.

Đột nhiên, cảm giác có bàn tay vén váy mình lên, thăm dò vào bên dưới, Lệ Dĩnh trong lòng đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng kẹp chặt hai chân, nhưng lại kẹp lấy tay của anh.

Ngô Diệc Phàm cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần trêu chọc, "Không nghĩ tới vợ của anh lại nhiệt tình như vậy!"

Vừa mới nói xong, quả nhiên đã nhìn thấy đầu Lệ Dĩnh rủ xuống thấp. Bàn tay bị cô kẹp lại, nhưng ngón tay vẫn có thể linh hoạt hoạt động, trong mắt nhất thời nổi lên một tia ác ý, cách quần lót vuốt ve nơi nào đó, ánh mắt không chuyển, thưởng thức cô vợ của mình đang thất kinh.

"Em. . . . . . Em muốn. . . . . ." Lệ Dĩnh mặc dù thích người đàn ông này, mặc dù đây là đêm tân hôn, bản thân cũng có chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này vẫn có chút bối rối.

"Em muốn. . . . . . Cái gì? Muốn anh sao?" Ngô Diệc Phàm ở bên tai cô thở ra, Ngô ý làm cho cô càng thêm ngượng ngùng, nhưng trong nội tâm lại cười to, dễ dàng xấu hổ như vậy, không biết có thể thừa nhận chuyện sắp xảy ra kế tiếp không!

"Không. . . . . . Em muốn tắm!" Lệ Dĩnh lấy hết dũng khí nói, hôm nay cả ngày bận rộn với hôn lễ, trên người cô không tránh khỏi có chút mồ hôi. Đây là đêm tân hôn, cô muốn mang lại cho người chồng mới cưới của mình một ấn tượng thật tốt.

"Tắm?" Ngô Diệc Phàm nhíu mày, đang định để cô đi tắm, đúng lúc này, tiếng chuông đồng hồ gõ 12 tiếng. Trong mắt Ngô Diệc Phàm ngưng tụ một mảng tối tăm, quan sát Lệ Dĩnh đang ngượng ngùng, chờ đợi.

"Chỉ sợ cô không có thời gian rồi!" Ngô Diệc Phàm cao thâm nói khiến Lệ Dĩnh ngơ ngác không hiểu gì, cả người như đang bước đi trong đêm tối, làm cho cô thấy kinh hãi.

"Anh có ý gì?" Lệ Dĩnh nghi hoặc nhìn anh, trong lòng mơ hồ sinh ra dự cảm xấu.

"Tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ đêm đã điểm, cô bé lọ lem cũng nên trở về với hiện thực rồi!" Thanh ấm Ngô Diệc Phàm nghe như quỷ mỵ, lạnh lùng bay vào tai Lệ Dĩnh, giọng nói kia làm cho cơ thể đang nóng ran nãy giờ của cô hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là cả người âm lãnh. . . . . . 

[Chuyển Ver] [Phàm Dĩnh] Cạm bẫy hôn nhân: sự trả thù của tổng giám đốc.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ