Tất cả chúng ta đều sống dưới một bầu trời, quanh đi quẩn lại rồi cũng phải gặp nhau thôi.
—oo0oo—
THIÊN LUÂN
Tôi lẽo đẽo đi theo Dĩnh Hân từ phòng trọ trở ra, tự hỏi không biết tại sao mình phải làm vậy. Mặt đất lúc này vẫn còn ẩm ướt sau trận mưa lớn hôm qua, không khí se lạnh, lãng đãng vài giọt sương còn đọng lại trên tầng lá. Bước ngang qua xe, tôi vội rút chiếc áo khoác dày cộm của mình đắp lên người Dĩnh Hân. Vai cô ấy khẽ lay động, song cũng không dừng lại.
Tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng hỗn loạn đêm qua ở bệnh viện, khi những thằng con trai chúng tôi cứ đi tới đi lui lo lắng cho Phi, Dĩnh Hân hẳn cũng rất lo, nhưng cô chỉ im lặng ngồi một góc cạnh giường Đường Phi. Tôi nghĩ có lẽ cô không muốn làm phiền chúng tôi nhiều hơn nữa.
Sụp tối, bác sĩ bảo tình hình Phi bắt đầu ổn định. Chúng tôi thở phào, vui mừng đến mức muốn nhảy múa trong hành lang bệnh viện. Khi đó tôi bắt gặp Dĩnh Hân đã cười rất tươi, nụ cười giống như hoa nở rộ mùa xuân ấy chưa kịp trọn vẹn thì Dĩnh Ngôn gọi tới.
Trong điện thoại, giọng Dĩnh Ngôn hoảng hốt báo với chúng tôi rằng cô và Hy Văn bị tấn công. Hy Văn đã mở đường máu cho cô ấy chạy thoát, họ đang ở đâu đó gần nhà hàng Nam Á.
Khải Nam hiển nhiên là người lo lắng nhất, luôn luôn là vậy. Thực tế thì cậu ấy tự quy trách nhiệm về mình trong tất cả mọi chuyện. Chúng tôi thỏa thuận với nhau rằng Dĩnh Hân sẽ an toàn nếu còn ở lại bệnh viện, vì vậy Khải Nam đi thuê thêm một chiếc xe rồi cậu ấy chở Chí Bân cùng tôi đi tìm kiếm. Nhưng xe tôi vừa vào thành phố thì tôi cũng phát hiện ra Dĩnh Hân đã trốn ở hàng ghế sau từ bao giờ.
Lúc ấy đã là quá trễ để quay lại hay báo với Khải Nam. Tôi đành phải quyết định dẫn cô ấy theo.
Điện thoại Hy Văn và Dĩnh Ngôn đều không thể liên lạc được. Chúng tôi tìm kiếm cả đêm, trời thì mưa mà Dĩnh Hân không ngừng hắt hơi. Tôi bắt đầu thấy lo cho cô ấy, nhưng vì cứ mỗi lần tôi nhìn sang thì cô lại cười, khẽ lộ ra một bên lúm đồng tiền như hoa nở. Nụ cười ấy khiến tôi không thể nổi nóng được. Rạng sáng thì Nam báo lại rằng cậu ấy nhận được tin có người nhìn thấy Ngôn và Văn ở khu chính tây. Tôi chẳng biết bằng cách nào mà Nam nắm được tin ấy, song tôi nghĩ cũng đáng để thử. Dĩnh Hân lo lắng đến khóc đỏ cả mắt, cô ấy và tôi cùng đi hỏi tại các căn hộ trong khu xem có trạm y tế hay nhà trọ gì đó không. Đằng nào thì trong tình cảnh đó họ cũng không thể nào đi xa được.
Kết quả là đến khi mặt trời lên, một nhân viên phòng trọ vừa đổi ca trực đã cho chúng tôi biết có hai người giống hệt Hy Văn và Dĩnh Ngôn thuê phòng gần đó. Tiếc thay lúc chúng tôi đến lại nhìn thấy những điều không nên thấy như vậy.
Dĩnh Hân đã dừng lại trước một công viên nhỏ. Cô ấy từ tốn ngồi xuống ghế đá, đôi mắt mơ màng nhìn ra vòm trời, lúc này vẫn ửng đỏ. Tôi phân vân đứng lặng nhìn cô ấy đầy mâu thuẫn.
Cô gái này là mục tiêu của tôi. Tôi tiếp cận cô chỉ để lấy những thứ mà tổ chức cần, sau đó còn có thể là thủ tiêu cô nữa. Tôi nghĩ đó là phần bắt buộc vì nếu họ cần tìm con chip vớ vẩn nào đó thì họ sẽ tìm một thám tử chứ không phải những sát thủ như tôi và Đường Phi. Nhưng dần dà, tôi thấy nhiệm vụ này đã trở nên bất khả thi. Chưa kể đến việc con chip hầu như mất tăm mất ích thì việc xuống tay với một cô gái như thế này là điều không thể.
YOU ARE READING
[Hiện đại] Tầng phía dưới bầu trời - Hàn Ni
RomantiekTác giả: Hàn Ni (Bút danh mới: Hạ Thời) Sau khi cảnh sát phá vỡ được một âm mưu bắt cóc tống tiền, cha của Dĩnh Ngôn và Dĩnh Hân quyết định đưa hai cô gái rời khỏi thành phố, đến một vùng đảo hẻo lánh để tránh xa thị phi, cùng một nhóm vệ sĩ tinh a...