Chương 29.2: Sự ân cần của anh đã sớm trở thành một phần cuộc sống của cô (2)

50.1K 1.7K 182
                                    

Convert: Sakahara

Edit: Manh

Đôi lời: Quà mừng vì mình được nghỉ làm một ngày đây, mọi người đọc truyện vui vẻ nhé <3 Và mình cũng xin cảm ơn các bạn vẫn luôn bỏ phiếu, comment cho chương truyện, tất cả những điều đó đều tiếp thêm động lực cho mình edit đấy, chân thành cảm ơn các bạn một lần nữa :D

***

Lúc này, ở bên kia câu lạc bộ tư nhân.

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Chu Minh Khiêm đột nhiên nghĩ tới chuyện Lục Duật Thành từng dặn dò. Anh hỏi Tô Dương: "Cậu đã bao giờ nghĩ về việc phát triển theo hướng điện ảnh và truyền hình không?"

Tô Dương không phản ứng kịp: "Ý cậu là gì?"

Chu Minh Khiêm: "Ý tôi là, cậu có muốn thử đóng phim không? Là một bộ phim của tôi, nhân vật nữ chính cũng là một nhà nhiếp ảnh giống cậu. Có muốn thử một chút không?"

Tô Dương có phần thụ sủng nhược kinh, phải biết rằng, không phải ai cũng có thể đóng phim do Chu Minh Khiêm đạo diễn. Anh chưa bao giờ cho phép người nào đi cửa sau, chỉ có những diễn viên được anh coi trọng mới có cơ hội đóng phim của anh.

Cô mím môi, cười yếu ớt nói: "Nhưng ngoài việc biết chụp ảnh ra, ngay cả chút kỹ xảo tôi cũng không biết, sao có thể lọt vào mắt xanh của cậu được."

Chu Minh Khiêm cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu chính là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong lòng tôi."

Anh cho rằng những lời này có thể đổi lấy sự cảm động, thậm chí là sự cảm kích của Tô Dương.

Kết quả, cô nói: "Xì, cuối cùng cũng nói tiếng người rồi đấy."

Chu Minh Khiêm: "..."

Sau đó, Tô Dương không nói mình muốn đóng phim, nhưng cũng không từ chối.

Chu Minh Khiêm không định hỏi quá dai dẳng, sợ cô nhìn thấu mưu đồ bất chính của mình.

Ăn cơm xong, bọn họ tách ra ở cửa câu lạc bộ tư nhân.

Lục Duật Thành cùng Chu Minh Khiêm tới buổi họp báo, còn Diệp Đông trở về công ty tăng ca.

Tô Dương lái xe thẳng tới studio, chiều nay cô còn phải sửa ảnh của An Ninh.

Có lẽ, vì bọn họ nói chuyện quá mức nhập thần tại cửa câu lạc bộ nên không phát hiện có phóng viên đang chụp ảnh mình. Sau khi họ tách ra, phóng viên cũng chia nhau đuổi theo từng người.

Trên đường trở lại phòng làm việc có phần buồn chán, vì rảnh rỗi đến phát sợ nên Tô Dương gọi điện thoại cho Tưởng Bách Xuyên.

"Anh đang ở đâu thế?"

Tưởng Bách Xuyên: "Anh đang ở nhà."

Tô Dương "A" một tiếng, vừa cười vừa mời anh: "Chiều nay anh tới studio của em không?" Giọng cô đặc biệt mê người.

Tưởng Bách Xuyên: "Sẽ không ảnh hưởng tới công việc của em chứ?"

Trong lời nói của Tô Dương lộ ra ý cười: "Ảnh hưởng thì ảnh hưởng thôi, chứ nếu em để anh ở nhà một mình thì anh sẽ chẳng khác nào một người vợ oán chồng cả, cứ nghĩ ngợi lung tung suốt thôi."

[HĐ] Làm thế nào để ngừng nhớ anh - Mộng Tiêu NhịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ