Chương 7

106 1 0
                                    

  Nằm trên cái giường trắng, nhìn trần nhà màu trắng, ngửi được mùi thuốc sát trùng, tôi ý thức được, tôi bị trời phạt rồi.

Tôi thật sự thật sự thật sự không nên đi trêu ghẹo con trai

Ông trời vì muốn trừng phạt tôi, cực kỳ mạnh tay trực tiếp giáng xuống tai ương cho tôi, thiếu chút nữa là làm cho não tôi mất trí nhớ (tớ ước gì con người mất trí thiệt =.=)

Tôi còn không muốn chết sớm như vậy, tôi còn muốn sống thật tốt mà, tôi còn đang trong cái tuổi thiếu nữ đầy sức sống mà, đường sinh mệnh tôi còn chưa đi được một nửa mà.

"Kỳ Nguyệt." Tân Hân ngồi cạnh giường, giọng nói u buồn gọi tôi: "Cậu đừng dùng ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt rã rời nhìn trần nhà nữa, cậu làm tớ sợ đó."

= =|||

Tôi nhìn cô nàng đẩy đẩy đầu cô nàng, khuôn mặt như đang chịu tang của Tân Hân lập tức vui vẻ.

"Cậu không đi học sao?" Tôi hỏi.

"Học cái gì, mạng cậu xém chút là không còn!"

Lời của cô nàng khiến tôi không được tự nhiên, tôi vội vã nói: "Mặc kệ cậu, cậu đừng tự trách mình."

Ngon trỏ cô đẩy đẩy trán tôi, giận dữ nói: "Chết đến nơi mà còn giả bộ làm người tốt, ngoài mặt làm như không có việc gì, trong lòng lại hận tớ nghiến răng nghiến lợi."

Đầu tôi vốn không khỏe bị cô đẩy đậy như vậy lại bắt đầu đau, tôi nhíu mày hét lên: "Vốn tớ không hận cậu, nhưng bị cậu đẩy như vậy, giờ thì tốt rồi, tớ hận cậu thấu xương!"

Cô nàng cũng ý thức được mình ra tay hơi nặng, vội vàng chòm lên thổi thổi, tôi đẩy mặt cô ra, "Đừng làm tớ buồn nôn, biết không?"

Cô nàng đang muốn phát tác, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lâm Tĩnh cầm theo hộp cơm cười cười đi tới.

Lâm Tĩnh đi tới cạnh giường, giọng nói mềm mại nói: "Kỳ Nguyệt, sáng sớm tớ chạy đi mua canh củ từ hầm cách thủy cho cậu nè, bổ não, hiệu quả rất tốt."

Tân Hân đoạt lấy cái hộp, nháy nháy mắt với tôi: "Thấy không, cái gì gọi là chị em tốt! Đây mới chính là chị em tốt nè!"

Tôi nhìn hai cô nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp sung sướng. Uh, là chị em tốt.

Nhưng tôi lại cảm thấy được có cái gì đó không đúng, vội vàng hỏi: "Tân Hân cậu không có đi học, đúng không?"

Tân Hân đang đùa giỡn với Lâm Tĩnh, đối với vấn đề tôi hỏi có phần kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.

"Lân Tĩnh cũng không đi, đúng không?" Tôi tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy." Lâm Tĩnh nhìn tôi kỳ quái, nhăn đôi lông mày tinh tế kia.

"Như thế xin hỏi hai vị hảo tỷ muội, giấy phép xin nghỉ của bệnh viện các cậu xử lý như thế nào?"

"Tớ đưa cho Lâm Tĩnh. Tớ muốn đến thăm cậu nên không có đi học. Hồi nãy nhìn cậu ấy sửa soạn trước gương, tớ cho rằng cậu ấy đi học." Tân Hân nháy mắt mấy cái.

Lâm Tĩnh cũng nháy mắt mấy cái nói: "Tớ một lòng nhớ đến canh củ từ hầm của cậu, nghĩ rằng chắc là Tân Hân đi thăm cậu sẽ về sớm, kịp giờ đi học nên đơn xin nghỉ vứt lên bàn của cậu ấy rồi."

"Vậy còn Thất Trưởng?" Tôi tuyệt vọng hỏi, Thất Trưởng tuy là chán ghét tôi nhưng dù sao tâm cũng không xấu, nhìn giấy phép trên bàn Tân Hân thì mang đi dùm.

"Cậu hẳn cũng biết, cậu ấy đi học sớm hơn chúng mình, người ta muốn đi học sớm chuẩn bị bài vở." Hai cô gái đồng thời nói.

Nói cách khác, không ai xin phép dùm tôi, giờ học sáng hôm nay, aizz tôi thật không dám nghĩ tới.

Lúc này, điện thoại bên gối rung rung, tôi nhìn nhìn, quả nhiên, là tin nhắn của Tô cầm thú.

"Kỳ Nguyệt, em không những một mình cúp học mà còn rũ theo các bạn cúp, em khá lắm."

Tôi đang phiền lòng nhức đầu muốn nứt ra, lại nhìn đến dòng chữ châm chọc này, tôi nhất thời nước mắt lưng tròng, cạch cạch cạch bấm một hàng chữ.

"Thầy, thầy không có nghe nói đêm qua phát sinh nữ sinh trong ký túc xá tắm rửa đổ máu sao?"

"Có nghe nói, em tốt nhất đừng nói với tôi, em bị dọa đến mức không dám đi học."

Tôi không biết lý do tại sao nước mắt lại rơi xuống, trong lòng cực kỳ ủy khuất. Chẳng quan tâm ánh mắt hai cô bạn kinh ngạc, tiếp tục bấm bàn phím.

"Thầy, rất không may, cái người tắm rửa đến mức phải xuất huyết, là em."

Nhấn nút gửi, tôi nhét di động dưới đáy gối, khuôn mặt đầy nước mắt biến mất, nghiêm trang nói với hai người chị em: "Thân bằng hảo hữu nhắn tin hỏi thăm, chúc tớ sớm ngày bình phục, này là tớ đang cảm động, tớ muốn uống canh."

"Kỳ Nguyệt," Tân Hân thần sắc hung dữ tiến tới bóp mặt tôi, "Tớ thấy cậu không phải như vậy."

Tôi né tránh móng vuốt cô nàng, vặn nắp hộp thức ăn, mùi thơm tràn khắp phòng bệnh, tôi cầm muỗng khuấy khuấy múc lên một muỗng bắt đầu ăn.

Thật đúng là, nơi nào có áp bực, nơi đó có phản kháng. Để lần sau có thể chiến đấu tốt, tôi lại càng phải bổ sung năng lượng .

Không biết là do hiệu quả nước canh tốt hay là do tôi sức đề kháng mạnh mà không tới một ngày, tôi quang vinh được xuất viện.

Lúc xuất viện, Tân Hân mua một cây xương rồng, trên cây được buộc một cái nơ tinh xảo màu hồng nhạt.

Tôi thay đồ bệnh viện xong cầm cây xương rồng lên, nhìn trái nhìn phải, hỏi Tân Hân: "Tớ nói này, người ta xuất viện đều tặng hoa bách hợp, hoa hồng......sao cậu lại tặng tớ xương rồng?"

Cô nàng cẩn thận đón lấy cây xương rồng từ tay tôi, biểu tình cực kỳ thánh khiết nói: "Kỳ Nguyệt, cậu biết không? Ngày hôm qua tớ lên mạng tìm hiểu, xương rồng là thích hợp nhất với cậu."

"Hả?"

"Xương rồng là kiên, là cường." Cô nàng nhìn tôi, gằn từng chữ.

Giáo sư dùng quá sứcWhere stories live. Discover now