Đến bữa tối, toàn bộ người nhà cũng đã trở về, tiểu Tinh Thiên lâu ngày không gặp An Trữ, lập tức phác lên ôm, An Trữ bị đụng một cái lảo đảo, vừa lúc ngã vào lòng Đông Phương Ngọc. Đông Phương Ngọc đỡ lấy hai người, ho nhẹ một chút: "Chú ý một chút, bàn ăn có canh nóng, đừng để đụng vào."
Đông Phương Tinh Thiên đối y làm cái mặt quỷ, lôi kéo An Trữ qua chỗ mình ngồi. Đông Phương Ngọc cười cười, cũng tự ngồi xuống bên cạnh An Trữ.
Sau đó giới thiệu Đoạn Thủ với mọi người trong nhà. Đoạn Thủ lúc này lại thật có vẻ như rất hiểu quy củ, không nói nhiều lắm, chỉ cười cười. Đông Phương Ngọc nhớ lần đầu tiên An Trữ gặp mọi người cũng là bộ dáng này, nhưng kỳ thật a, chỉ là một tiểu ngu ngốc cái gì cũng không hiểu thôi.
Đông Phương Ngọc vừa nhếch môi cười thực nhu hòa, vừa bóc vỏ tôm cho An Trữ, rồi đặt vào bát hắn. Một bàn ăn nhìn thấy hành động này của y, ngoại trừ Đoạn Thủ dọc theo đường đi đã thành thói quen, còn lại những người khác đều có phần kinh ngạc. Nhưng mọi người tức khắc đều cười cười, bất động thanh sắc, tiếp tục vui vẻ nói chuyện với nhau.
Về lại Đông Phương gia đã hơn nửa tháng, cũng không khác mấy so với trước khi hai người rời đi. Đông Phương Ngọc như cũ ngày ngày bận rộn, dẫn theo An Trữ đến hiệu thuốc bắc quan sát, điểm khác duy nhất chính là hơn một cái Đoạn Thủ, Đoạn thần y. Đoạn Thủ mỗi ngày sẽ cùng An Trữ cùng nhau ở hiệu thuốc bắc, xem cách vận dụng kỳ lạ của An Trữ, phối chế độc dược theo phương thức khó thể tưởng tượng được mà lại thành thuốc hay. Có đôi khi sẽ cảm thấy An Trữ quá lớn gan, hai người ở hiệu thuốc bắc tranh tranh cãi cãi cũng là chuyện thường. Lần đầu tiên thấy bọn họ tranh cãi, lão đại phu chủ trì tiệm thuốc còn có thể khuyên một khuyên hai, sau lại, đành mặc kệ cho hai tiểu hài tử ở nơi nào đánh nhau, dù sao cũng không đánh bị thương ai, thậm chí còn càng đánh càng thân mà.
Nhưng Đông Phương Ngọc lại vì thế mà có chút buồn bực, tuy rằng An Trữ có bạn cùng chơi, sẽ không nhàm chán tịch mịch, nhưng hiện tại thời gian An Trữ ở bên Đoạn Thủ còn nhiều hơn so với ở bên y, nghĩ như thế nào trong lòng cũng cảm thấy không được thoải mái. Đặc biệt là buổi tối, hai người kia tán gẫu hăng say, Đoạn Thủ sẽ ở lỳ không chịu đi!
Bất quá Đông Phương Ngọc bên này cũng vội không kịp thở, lão đương gia xem như đang phạt y tự tiện trốn đi, ném cho y rất nhiều công sự. Đông Phương Ngọc cho dù muốn ở bên An Trữ nhiều hơn, cũng không có cách nào.
Kỳ thật, Đông Phương Ngọc là người cực kỳ thông minh, lúc nghĩ đến điều này, cũng đã cảm thấy có điểm nguy hiểm. Có điều người thông minh thường bị thông minh lầm, y lại vẫn nghĩ mình chẳng qua là quá cưng chiều đệ đệ một chút, như vậy hẳn là không có vấn đề gì.
Bên kia Đông Phương Ngọc phiền muộn, bên này An Trữ rảnh rỗi, chống cằm ngồi bên cửa sổ, cảm thấy bên người cùng trong lòng đều trống rỗng. Vẻ mặt đau khổ cố gắng nghĩ nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra được nguyên do. Thẳng đến mỗi khi thấy Đông Phương Ngọc phong trần mệt mỏi mà vẫn tới đây, mới thấy hết lo lắng, cười nghênh đón.
Cho nên Đông Phương Ngọc, nếu nơi y đến có thể dẫn An Trữ theo, liền tranh thủ dẫn theo. Hôm nay phải bàn chuyện làm ăn, chính chọn mi nghĩ nếu địa điểm là ở tửu lâu hoặc nơi nào đó, liền dẫn tiểu tử kia theo, để hắn ăn uống no nê. Thế nhưng vị Hà gia công tử mặt mũi bóng nhẫy này lại mở miệng nói: "Vậy định rồi, đi Mãn Nguyệt lâu."
BẠN ĐANG ĐỌC
Sửu Thụ Ngự Phu [Đam mỹ]
RomanceThể loại: Đam mỹ, cổ trang, nhất thụ nhất công, sửu thụ, ngọt văn. Tình trạng: 40 chương, hoàn. Pairing: Đông Phương Ngọc x An Trữ. Edit: Lạc phong cô vân. Tác giả: Vainy Trong mắt nhiều người thì hắn là một kẻ có diện mạo xấu xí,đã vậy thanh âm khó...