Về tới bản gia, công tác chồng chất như núi lập tức đè lên đầu Đông Phương Ngọc, thần sắc nãi nãi không giận tự uy, ném lại cho y một đống thư tín, đại ca hòa ái đặt lên bàn cả chồng văn kiện cao ngất ngưởng tươi cười nói "Kính nhờ". Khóe miệng Đông Phương Ngọc run run, nhưng cũng không có cách nào.
Đông Phương Ngọc nghĩ không có Đoạn Thủ, An Trữ ở nhà một mình nhất định sẽ chán muốn chết, liền muốn dẫn hắn cùng đi làm công. Không ngờ An Trữ lại chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước: "Ngọc ca ca, gần đây thân thể ta thật sự mệt mỏi, nghĩ muốn nghỉ ngơi nhiều một chút."
Đông Phương Ngọc sờ sờ trán hắn, cũng không thấy khác thường, không khỏi giật giật khóe môi: "Đừng nói ngươi là thực sự."
An Trữ nhún nhún vai, rất là vô tội.
Đông Phương Ngọc đối hắn không có biện pháp, liền kéo lại hôn nhẹ lên trán hắn một cái: "Ta đây đi ra ngoài trước, ngươi không có việc gì làm có thể đi tìm lão thất, hắn thường ngày đều ở nhà."
Ân, đang muốn đi tìm hắn mà. An Trữ thầm nói trong lòng, ngoài miệng lại ngọt ngào: "Biết rồi, ngươi đi thong thả nga."
Đông Phương Lỗi chính đang ở trong tiểu viện của mình, đốt trầm hương vẽ vẽ tranh, chợt thấy An Trữ ở bên ngoài ló đầu nhìn vào, không khỏi cười nói: "Tam tẩu, mời vào."
"Ai nha, ngươi đừng có trêu ghẹo ta." An Trữ cau mày nói, hăm hở bước vào.
"Tới tìm ta có chuyện gì?" Đông Phương Lỗi có chút ngạc nhiên.
"Có chuyện quan trọng a." An Trữ ung dung bước lại gần, cúi đầu nhìn bức tranh trên bàn hắn, "Ngươi thường ngày không có việc gì liền ở nhà làm mấy việc này a? Có thể bán lấy tiền sao?"
"Thú vui tiêu khiển thôi." Đông Phương Lỗi nói.
"Vậy ngươi cứ ở nhà chơi bời lêu lổng ăn chơi không làm việc đàng hoàng mê muội mất cả ý chí?" An Trữ nghiêng nghiêng đầu.
"...." Khóe miệng Đông Phương Lỗi hơi hơi giật giật, "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
An Trữ chớp mắt, nhìn hắn: "Ta chỉ là rất ngạc nhiên, ngươi làm cái gì mà?"
Đông Phương Lỗi nhún nhún vai: "Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy."
"Có phải là ám sát hay âm thầm tác loạn hoặc gây rối gì gì đó đúng không?" An Trữ lại chớp chớp mắt mấy cái.
"...." Đông Phương Lỗi nhìn hắn, sắc mặt có chút quỷ dị, "Là ai nói với ta ngươi là tên tiểu tử ngốc chứ?"
Giờ lại đến phiên An Trữ nhún nhún vai: "Ai nha ai nha, ta mặc dù ở tại lãnh cung, nhưng mấy việc này trong sách cũng có nói thôi. Trương công công thỉnh thoảng cũng kể cho ta nghe một chút tin đồn thú vị trong cung nha..."
"..." Đông Phương Lỗi khoanh hai tay trước ngực, "'Tam tẩu', xin hỏi ngươi tới, rốt cục là muốn làm gì đây?"
An Trữ xoay người, cúi đầu nhìn nhìn bức họa kia, sầu muộn thở dài: "Ngươi cũng biết tướng mạo ta xấu xí...."
Khóe miệng Đông Phương Lỗi run run, tổng cảm thấy có mùi nguy hiểm a....
"Ngọc ca ca tuy rằng vẫn luôn nói với ta là không thèm để tâm, nhưng mà..." An Trữ lại tiếp tục phiền muộn nói: "Nhưng mà, ta vẫn thực để tâm nha...Y thường ngày làm công bên ngoài, việc buôn bán hay gì đó, khó tránh khỏi phải đến chỗ phong nguyệt, gặp những cô nương mỹ mạo như hoa, nhất định là sẽ thấy hấp dẫn..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Sửu Thụ Ngự Phu [Đam mỹ]
RomanceThể loại: Đam mỹ, cổ trang, nhất thụ nhất công, sửu thụ, ngọt văn. Tình trạng: 40 chương, hoàn. Pairing: Đông Phương Ngọc x An Trữ. Edit: Lạc phong cô vân. Tác giả: Vainy Trong mắt nhiều người thì hắn là một kẻ có diện mạo xấu xí,đã vậy thanh âm khó...