"Ưm... Để..." Mặc dù Ngô Duẫn Nhi biết mình đánh không lại anh, nhưng lại vẫn ra sức phản kháng như cũ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, hàm răng của cô dùng sức hung hăng cắn mạnh vào môi dưới của Ngô Thế Huân một cái.
Chỗ thịt non yếu ớt ở môi của Ngô Thế Huân bị cô hung hăng cắn mạnh, làm tổn thương vào bên trong, vì vậy anh tự nhiên cũng sẽ buông lỏng cô ra đồng thời cũng che miệng lại, trong mắt tràn đầy lửa giận mà nói: "Cô làm cái gì vậy!"
"Tôi đang làm gì, ngược lại tôi muốn hỏi anh.... rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Không phải là anh chán ghét và hận tôi sao? Tại sao còn nhiều lần làm ra chuyện như vậy đối với tôi? Lần đó bị hạ thuốc tôi không tính, nhưng lần đầu tiên ở trong quán bar anh nhục nhã tôi thì coi là cái gì? Lần này lại coi là cái gì?" Ngô Duẫn Nhi cũng bị hành động không giải thích được của anh chọc giận, cô cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu nổi Ngô Thế Huân rồi, người đàn ông như vậy một đến cuối thì muốn cô phải làm sao?
Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, nhưng không nhanh giải thích với cô, bởi vì ngay cả anh mình cũng cảm thấy khó mà giải thích được hành động đột ngột vừa rồi của chính mình.
Anh không quen nhìn cô đối với mình lạnh nhạt như vậy, cô trêu tức anh cũng chỉ là vì tiền của anh thôi, thế nào, bây giờ anh chỉ mới đụng vào thì cô đã không chịu rồi sao?
"Không phải chuyện gì cũng đã làm rồi sao? Cô còn giả trong sạch làm gì nữa, chẳng lẻ cô không nhớ chuyện ân ái của hai chúng ta sao? Không phải là cô cũng rất thoải mái sao? Còn cố gắng giả mù sa mưa làm cái gì, cô hay tôi tình nguyện thì có cái gì không tốt?" Ngô Thế Huân lau đôi môi của mình, cảm thấy mùi máu tươi nhè nhẹ tràn ra ở trong miệng.
"Cút ra ngoài!" Gương mặt Ngô Duẫn Nhi đỏ lên, rống lớn với anh, một người đàn ông như vậy, đến cuối cùng còn phải tổn thương cô bao nhiêu lần nữa mới bằng lòng đây?
Ngô Thế Huân hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó xoay người đi khỏi, lúc đi ra còn không quên dùng sức đóng cửa thật mạnh.
Ngô Duẫn Nhi ngồi ở chỗ đó, hít sâu vài cái để điều chỉnh lại hô hấp của mình, càng không ngừng tự nói với mình, nhẫn nại là tốt rồi, chỉ còn vài tháng thôi. Đúng vậy, mấy tháng nữ là tốt rồi, lúc đó cô có thể lặp tức rời khỏi nơi này, rời khỏi anh.
Sau khi hai người trải qua đêm hôm đó thì cả hai khi đối diện với nhau càng thêm chán ghét, quan hệ của hai người thởi cũng trở nên kém vô cùng.
Thái độ của Ngô Duẫn Nhi là thờ ơ, ít nhất bên ngoài mặt là như thế. Còn Ngô Thế Huân, sau khoảng thời gian trở về nhà thì sau đó đều bị Ngô Diệu Hoa kéo tới công ty vội trước vội sau, đương nhiên là do ông cố ý muốn để cho anh tiếp quản.
Cũng chính vì vậy mà Ngô Thế Huân và Ngô Duẫn Nhi cũng ít có cơ hội có thể chạm mặt nhau.
Ngô Thế Huân đang quen thuộc mọi mặt trong công ty, nhưng lại có một điều làm cho anh nghĩ không thông được, đó chính là cha anh đến nay vẫn không để cho anh tiếp xúc các vấn đề liên quan đến tài chính của công ty.
Đây rốt cuộc là tại sao? Vấn đề tài chính đối với mỗi công ty mà nói thì nó là một việc rất quan trọng, tại sao cha của anh cho đến bây giờ chưa từng nói với anh về vấn đề này? Có phải là bên trong xảy ra vấn đề gì hay không?