Summary: Lương Xuân Trường muốn 'giao dịch' cùng Nguyễn Công Phượng.
Category: Light Against, Fluff.
Cover: rikakonig___.
---oOo---
- Nhắm mắt lại tí đi!
Lương Xuân Trường đề nghị, anh nhẹ nhàng vỗ vai chàng trai đang đứng đối diện mình và nở một nụ cười hiền.
- Nhắm mắt xong thì tao sẽ được gì đấy?
Nguyễn Công Phượng đưa tay lên che miệng như đang cân nhắc điều gì đó, mi mắt cậu hạ xuống rồi lại nâng lên, đôi đồng tử to tròn đen láy của cậu nhìn thẳng vào cặp mắt ti hí của anh.
Anh im lặng một hồi rồi mỉm cười lần nữa, khẽ cúi xuống thì thầm vào tai cậu ba chữ " Tao yêu mày " đầy mị hoặc rồi ôm chầm lấy thân ảnh bất động kia.
Mày nên tập cười lại đi Trường, nụ cười của mày trông thật giả tạo.
Tất nhiên là cậu sẽ không nói ra cái suy nghĩ tệ hại đó rồi.
Công Phượng vẫn giữ trạng thái bất động, cậu không thèm vùng vẫy, cũng chẳng buồn chống cự làm gì, nhưng trong thâm tâm cậu lại đang rối tung lên như tơ vò. Trường và Phượng rất ít khi chạm mặt nhau kể từ khi tin đồn Xuân Trường có bạn gái dấy lên, vâng, đúng rồi, Trường có bạn gái đấy! Đã có bạn gái rồi thì nói gì đến yêu cậu, rốt cục là anh muốn gì ở cậu?
Nhưng cậu chỉ hoài nghi vậy thôi, kỳ thực đã có chút niềm vui nho nhỏ nhen nhóm trong lòng cậu vì câu nói đó của anh, mặc dù cho ba tiếng thiêng liêng đó được anh thốt ra một cách dễ dàng và không hề có lấy tí thật lòng nào cả. Nó cứ như một con dao hai lưỡi cắm phập vào tim cậu vậy, vừa mang lại cho cậu cảm giác vui mừng hân hoan vừa ghim lại trong tim cậu một nỗi đau âm ỉ khó có thể tả được.
Tại sao tim cậu lại đau ấy à? Ừ thì, vì cậu cũng đã đơn phương anh một thời gian dài lắm rồi.
Vòng tay của Trường càng siết chặt lấy bờ vai có chút run rẩy của cậu hơn như muốn trấn an Phượng, cậu bạn này rõ ràng là im lặng quá lâu rồi, cậu đang suy nghĩ điều gì trong cái đầu nhỏ bé ranh ma ấy vậy? Hay cậu ấy nghĩ đây là một trò đùa?
- Mày yên tâm đi Phượng. Tao không nói đùa đâu.
Không phải đùa, nhưng cũng không hề đúng sự thật..
Có lẽ Trường hoàn toàn không biết hành động đó của mình đã vô tình khiến cho đầu óc chàng trai nọ bỗng chốc trống rỗng đi, chỉ có một ý nghĩ kịp nảy ra lúc đó.
Cậu không thể tin vào lời nói của anh. Không thể tin tưởng một chút nào hết.
Nhưng không tin tưởng thì đã sao? Cậu cũng không có cách nào có thể khiến anh tự nhận những lời anh nói không phải sự thật được.
- Phượng?
Phượng giật mình, hiện ra trước mắt cậu là hình ảnh Trường mờ mờ đang luống cuống như gà mắc tóc, anh đã buông cậu ra tự bao giờ và bối rối dùng tay gạt đi thứ chất lỏng trong suốt trên mặt cậu, điều đó làm cho cậu như tỉnh ngộ.
Cậu đã khóc, khóc từ khi nào cậu cũng không biết.
Yếu đuối!
Phượng bật cười, tự mỉa mai bản thân mình, rõ ràng cậu đã sớm nhìn ra đây chỉ là một cuộc giao dịch đội lốt một màn tỏ tình rồi, sao phải xúc động như thế chứ?
Dù sao thì cậu cũng hơi buồn một chút, nhưng đành phải chấp nhận thôi.
- Tao xin lỗi nhá.
Cậu gạt nước mắt đi, khẽ cúi đầu nói với anh. Về phần Trường, anh cũng đã bình tĩnh hơn được phần nào.
Rồi anh lặp lại hành động ban đầu một lần nữa, chỉ khác rằng lần này, anh có trao cho cậu một nụ hôn.
Một nụ hôn phớt, không sâu, không nồng nhiệt, cũng chẳng ấm áp, chỉ giống như một cái chạm môi bình thường thôi.
- Mày không cần làm vậy đâu đồ mắt hí. Tao biết thừa mày chỉ coi tao là bạn, đừng lãng phí nụ hôn như vậy chứ.
Phượng không đẩy anh ra, cũng không ôm lại anh, chỉ thì thầm nhỏ bên tai anh câu nói đó, hoàn toàn lờ đi nụ hôn kia.
- Tao đang thực sự lo lắng cho mày đấy! Tự dưng lại khóc à!
Trường thả cậu ra, cười giả lả rồi đưa tay bẹo cặp má phúng phính của cậu.
- Ồ? Tao không hề biết luôn đấy!
Cậu cố tỏ ra hài hước, mặc dù nó nhạt nhẽo chết đi được, giống như những câu chuyện hài vô vị mà các quý bà thường kể cho nhau nghe vậy.
- Mà mày tìm tao để làm gì?
Cậu gạt nhẹ tay anh đi và hỏi.
Dường như chỉ chờ có thế, Trường lập tức chộp lấy vai cậu và đưa ra lời đề nghị mấu chốt cho vở kịch vô nghĩa này.
- Hãy giúp tao giải quyết một số chuyện...
Nghe xong yêu cầu từ anh, Phượng lại cất lên giọng cười tự mãn thường trực, ngầm đồng ý với anh rồi quay lưng bỏ đi, để lại một mình Trường ở lại sân tập.
- Mà Trường này, lần sau mày không cần phải lấy lòng tao cái kiểu đấy đâu. Gớm chết đi được, mày cứ thoải mái nhờ vả là được rồi.
Chẳng biết từ khi nào mà khoảng cách của hai đứa đã xa đến mức này rồi, đến nhờ vả cũng phải khách sáo nữa.
Ít ra cậu cũng không quên nhắc anh về hành động quá trớn của mình.
- Chậc, mày nghĩ là tao làm vậy chỉ vì muốn lấy lòng mày thôi sao? Mày làm tao buồn đấy.
Trường cũng bật cười theo, buông một câu vô thưởng vô phạt rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.
Vậy ra đến giây phút cuối cùng, cậu vẫn chưa hề tin anh.
------
Phượng ngán ngẩm liên tục tâng bóng và thở dài.
Đã ba ngày rồi, ba ngày kể từ khi Xuân Trường nhờ vả cậu giúp anh.
Rốt cục anh nhát gái đến mức nào cơ chứ? Đến tỏ tình cũng phải nhờ cậu qua làm trung gian? Anh ta thảm hại đến mức nào rồi? Mà cả cái cô gái anh miêu tả nữa, mấy ngày nay có thấy cô nào giống như vậy đâu?
Càng nghĩ càng đau đầu, Phượng quyết định chọn phương án tốt nhất - quay qua hỏi thẳng Xuân Trường.
- Ê Trường, rốt cục cái cô gái mắt bồ câu to tròn, mũm mĩm, để kiểu tóc nhìn ngô ngố mày tả là cô nào vậy? Ba ngày rồi có thấy cô nào như thế đâu?
- Thứ nhất, tao không tả con gái. Thứ hai, về nhà soi gương đi rồi mình hẵng nói chuyện tiếp Phượng nhé!
---oOo---
Note: Cái này mới là góc nhìn của Phượng thôi, chap sau mới được viết dưới góc nhìn của Trường ạaaaaa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[All-CP10] Công chúa và Hậu cung.
FanfictionDisclaimer: Các cầu thủ không thuộc về tớ, nhưng tớ viết ra câu chuyện của họ. Summary: "Bạn nhỏ chỉ cần sơ hở thôi, việc cuỗm bạn lớn đi cứ để các phi tần ở hậu cung lo." - Đánh ghen (1009). Warnings: - Vài chapters có từ ngữ thô tục. - Văn ph...