Chap 10: Quê Hương

481 48 7
                                    

Hôm nay là một ngày khá là rãnh rỗi của hai gia đình nhà Trường Phượng và Dũng Chinh. Nên họ đã quyết định sẽ tổ chức đi đâu đó chơi cho khoay khỏa tinh thần cũng như gần gũi nhau hơn. Và cuối cùng họ cũng quyết định về Nghệ An nơi mà cậu được sinh ra và lớn lên trong vòng tay của bố mẹ, nhưng cậu đã sớm rời về quê hương để lên Gia Lai học bóng đá ở học viện Hoàng Anh Gia Lai, cũng nhờ thế cậu mói gặp được và yêu anh. Đã lâu không về Nghệ An nay được về nên cậu rất vui, sẵn về thăm gia đình nhà Đại Đức luôn. Hiện tại cậu, anh và Dũng Chinh đang ngồi trên xe đi về Nghệ An, tất cả quyết định sẽ đi xe nhà để tiện. Trường là người lái xe vì chả ai biết lái ngoài anh, cậu ngồi đằng trước cạnh anh, Dũng Chinh thì ngồi đằng sau. Dũng Chinh có vẻ đang ôm nau ngủ say sưa sau xe, còn cậu do quá nôn về nhà mà không chợp mắt được nên đành ngồi ngắm cảnh bên đường. Khung cảnh thật thanh bình và đẹp đẽ, nó mang lại con người ta cảm giác bình yên và tự do. Cậu cứ thế mà miên man trước khung cảnh suốt dọc đường về nhà. Trường vẫn tập trung lái xe nhưng lâu lâu ai lại nhìn qua Mèo nhỏ của mình. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu gục đầu bên cửa sổ thật là đáng yêu, anh chỉ muốn ôm cậu vào lòng ngay lúc này nhưng do lái xe nên không thể. Thoáng chốc thì họ cũng đã về tới quê nhà của cậu và theo sự chỉ dẫn của cậu, anh cũng đã tới được nhà vợ, vì lâu quá ko về nên anh quên mất đường đi. Cậu đứng trước cánh cổng nhà mình mà cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cuối cùng cậu cũng có thể về tới nơi mà cậu gọi là " quê hương ". Cậu bước tới bấm chuông cửa, và không quá lâu đã có người xuất hiện, đó là mẹ cậu

- Ra đây, ai đó ? ~ giọng mẹ cậu thốt lên khi vừa từ bên trong đi ra

- Là con, Phượng bé nhỏ của mẹ đây ~ Cậu nhìn mẹ mình chạy ra cánh cổng, cánh cổng vừa mở ra thì cậu đã nhào tới ôm chầm lấy mẹ mình, cậu thực sự rất nhớ bà, vì bà là người luôn hi sinh nhiều nhất cho cậu, bà không bao giờ bắt buộc cậu phải điều gì, bà chỉ mong cậu được hạnh phúc cho cậu rất yêu mẹ mình, ngày mình về nhà chồng cậu đã khóc rất nhiều vì phải xa cha mẹ mình. Cậu ôm chầm lấy mẹ mình mà gục đầu lên vai bà khóc

- Con nhớ mẹ nhiều lắm, hức..hức

- Tổ cha nhà mi, lớn thế còn khóc, mà ni về không báo trước cho mệ. Ni, làm vợ nhà người ta rồi đấy, sắp làm bố 2 con rồi. Mi đừng khóc nữa mi làm mệ khóc theo bây giờ ~ mẹ cậu an ủi vỗ vai cậu. Bà cũng rất nhớ con trai mình nhưng biết sao được con mình nó đã có gia đình riêng

- Cháu chào bác ạ ~ Dũng và Chinh lễ phép chào mẹ cậu

- Con chào mẹ ạ ~ anh cũng lễ phép cuối đầu chào mẹ vợ

- Bác chào tụi con. Thôi vào nào các con mệt rồi, Trường lái xe vào đi con ~ Bà mỉm cười nhìn chồng và những người bạn của cậu

- Vâng ạ, làm phiền bác nhiều rồi ạ. Tụi cháu có cái này biếu bác và bác trai ạ ~ Dũng cười tươi nhìn mẹ cậu ngại ngùng nói

- Các cháu về cùng Phượng là vui rồi, quà cáp chi không biết, khách sáo quá ~ mẹ cậu vui vẻ nhận món quà từ tay Dũng

- Nào vào đi, đứng nắng kẻo bệnh hết đấy

- Vâng ạ ~ cả đám đồng thanh đáp

Rồi sau đó cả đám đều đi vào trong nhà nghỉ ngơi, Trường thì đậu xe ngay ngắn xong cũng vào với mọi người

AngelsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ