Từ trên giường Sầm Mặc bất ngờ ngồi bật dậy, thở hắt ra.
Đã lâu rồi hắn không mơ thấy giấc mộng đó nữa. Trong mộng, hắn thấy mình bị kềm hãm trong bóng tối cố gắng tìm đường sống.
Sầm Mặc mơ hồ nhớ lại, ban đầu Phụ hoàng rất sủng ái hắn và Mẫu phi, thường xuyên lưu lại tẩm cung của bà. Mặc dù khi đó tuổi của hắn còn rất nhỏ, hiện tại hắn không còn nhớ rõ khuôn mặt của Mẫu phi, nhưng thần sắc ôn nhu trên gương mặt Phụ Hoàng, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
Khi đó hắn rất hạnh phúc, có sự thương yêu dịu dàng của Mẫu phi, có nét uy nghiêm nhưng hiền lành của Phụ hoàng, cuộc sống như vậy thật sự là cẩm y ngọc thực, ra cửa đều có một đám nô tài đi theo, bản thân khi đó thật sự rất ngây thơ, không buồn không lo.
Nhưng Mẫu phi lại đột ngột chết đi, rõ ràng trước đó một ngày bà còn ôn nhu nói chuyện với hắn. Ngày hôm sau, khi hắn muốn đến chỗ Mẫu phi thì bị cung nhân ngăn lại, đồng thời được bọn họ thông báo báo rằng Mẫu phi của hắn đã đi rồi.
Lúc đó bản thân hắn vẫn còn không hiểu rõ lắm ý nghĩa của tử vong, nhìn Mẫu phi im lặng nằm ở đó, hắn cảm thấy thật kỳ quái, tại sao Mẫu phi không giống trước kia, gọi tên hắn, dịu dàng vuốt đầu hắn.
Cũng chính thời điểm đó, đáy lòng hắn mơ hồ dâng lên một cảm giác bi ai sâu sắc, hắn vẫn chưa hiểu loại tình cảm đó đại biểu cho cái gì.
Biểu hiện của hắn bị người khác chỉ trích, dường như có người nào đó nói bên tai của Phụ Hoàng rằng hắn là một người máu lạnh, ngay cả Mẫu phi qua đời, cũng không rơi một giọt nước mắt.
Bọn họ không biết, khi hắn phát hiện ra vô luận như thế nào cũng không còn được nhìn thấy Mẫu phi, hắn đã trốn ở trên giường, bàn tay vì dùng sức nắm chặt gối mà rỉ máu, ướt đẫm áo gối. Chẳng qua ở trước mặt người khác hắn vẫn ẩn nhẫn không thay đổi.
Đó chính là lúc Phụ hoàng bắt đầu xa lánh hắn, không có Mẫu phi, không có Phụ hoàng, hắn giống như không có gì cả.
Từ đó về sau, hắn bắt đầu thích đứng một mình trong cung điện của Mẫu phi, cái gì cũng không muốn làm, chỉ ngơ ngác đứng đó để có thể cảm nhận được hơi thở của Mẫu phi vẫn còn phảng phất bên cạnh hắn, bên tai còn có thể nghe loáng thoáng âm thanh nhẹ nhàng bà đang gọi hắn.
Rốt cuộc cũng đến ngày hắn tiếp nhận sự thật Mẫu phi sẽ không bao giờ trở về. Ngẩng đầu lên lần nữa, lại phát hiện hết thảy bên cạnh tựa hồ đã không còn như trước. Những huynh đệ tốt thường ngày vẫn chơi đùa cùng hắn, vô hình trung đã dần dần cô lập hắn. Cho dù đứng một chỗ, dường như cũng có thể nghe thấy thái giám cung nữ xúm lại xì xào bàn tán về hắn.
Trước đó, bọn họ còn nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, rồi dần dần chuyển sang lạnh nhạt, hoặc có chút hả hê.
Ban đầu đó cũng chỉ là những lời nói âm thầm sau lưng hắn, nhưng một thời gian sau đó, huynh đệ của hắn cũng thường xuyên ở trước mặt hắn nói những lời lẽ đâm sâu vào trong lòng hắn, rất đau. Tại sao? Tại sao Mẫu phi vừa đi, bọn họ liền đối xử với hắn như thế? Sự chênh lệch quá lớn như vậy, nhất thời khiến tiểu Sầm Mặc khó có thể tiếp nhận.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sủng Phi-Ái Hạ Lệ Tử
De TodoTác giả:Ái Hạ Lệ Tử Thể loại:Ngôn Tình, Xuyên Không, Cổ Đại Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Trạng thái:Full Thể loại: Xuyên không Editor: Búnn, chickenliverpate Mở mắt tỉnh dậy nàng thấy mình đã trở thành sủng phi. Vì muốn thoát khỏi Chung phủ mà nàng đã trở th...