Chương 62: Công tác điều tra

870 17 2
                                    

  Chuyển ngữ: TcassNguyen La Phi đã quen với việc anh luôn ngang ngược tự cho mình là đúng, bây giờ thấy anh là một người hiểu lý lẽ như vậy, thái độ kiên quyết phải thay đổi để trở thành con người mới, làm cho cô có chút không quen. Quả nhiên cô là dạng trời sinh thích bị ngược.

Nói sao đi nữa, cho dù anh ăn năn hối hận, nhưng với tư cách từng là bạn trai cũ của cô, thì chuyện anh quan tâm đến đời sống tình cảm của cô có gì không được chứ?

La Phi đứng hơi thẳng người, ngượng ngùng nói: "Nếu không có cảm tình, làm sao em có thể qua lại với anh ấy. Em cũng không phải là cô bé hơn mười hai tuổi, mở miệng là thích hoặc không thích. Tất cả mọi người quen nhau đều hướng mục đích đến hôn nhân sao, còn tình cảm đương nhiên là phải từ từ xây dựng rồi."

Sắc mặt Trịnh Thiên Dã có chút biến đối, nhưng trước khi La Phi phát hiện ra, anh đã kịp điều chỉnh lại, anh khẽ cười, nói: "Em nói rất đúng. Tình cảm vốn là thứ phải từ từ xây dựng, nhưng nếu chỉ vì đám cưới mà quen nhau, thì phải càng cẩn thận hơn, lỡ sau này mới phát hiện không hợp nhau, vậy thì không kịp nữa rồi."

La Phi càng cảm nhận được tình hình lúc này có chút kì quái, cho dù anh khỏi bệnh rồi, cũng không đến mức tốt như vậy, ngay cả phong cách nói chuyện dường như cũng giống mấy bà nội trợ. Những lúc anh còn bình thường, cũng không phải là bộ dạng này, mà là một tổng tài bá đạo ngang ngược. Anh lúc này giống như người đã khám phá hết nhân gian, hiểu rõ cuộc đời chỉ là hư ảo, bộ dáng của phật tổ phổ độ chúng sinh, cô thấy anh có chút điểm tương đồng. Theo những hiểu biết của cô về anh, nếu anh hoàn toàn buông tha cho cô, chắc chắn sẽ còn rất lâu, nếu anh không muốn buông tha cô, tất nhiên sẽ sống chết dính lấy cô không buông ra. Hiện tại anh không có chút dấu hiệu cho thấy anh muốn tái hợp cùng cô, nhưng anh lại giống như một âm hồn mãi không tiêu tan, cứ quanh quẩn trong cuộc sống của cô.

Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy có chỗ không đúng, La Phi lặng người rùng mình một cái, đánh giá người đang đứng cạnh mình ở quầy bar. Trịnh Thiên Dã dường như cũng hiểu được rằng mình đang diễn quá mức, giả vờ cất giọng thanh cao: "Phi Phi, trước kia anh làm nhiều chuyện sai như vậy, không dám cầu xin em cái gì, chỉ hy vọng nhìn thấy em hạnh phúc. Anh biết em không tin rằng anh có ý tốt như vậy, nhưng anh thật sự ý thức được chính mình trước kia đối xử với em điều là sai trái, nên muốn chuộc lỗi bằng việc thay đổi thành một người mới, bù đắp sai lầm này thôi."

Anh nói rất chân thành, tuy La Phi vẫn còn hoài nghi anh vì lý do gì mà thay đổi bản thân, cho nên cô vẫn bán tín bán nghi.

Trịnh Thiên Dã thấy vẻ mặt do dự của cô, nó tiếp: "Thế này đi, anh cũng biết là ngoại hình bạn trai hiện giờ của em không tồi. Nhưng con người không chỉ nhìn vẻ bề ngoài, anh giúp em kiểm tra anh ta, nếu anh ta thật là người đáng giá để em phó thác cả đời, thì anh có thể yên tâm rồi."

La Phi nghe anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy chua xót, hai người tốt xấu gì cũng đã từng bên nhau, ngay cả khi chia tay cũng vì nguyên nhân khách quan, mà giọng điệu bây giờ của anh nghe chỉ thấy toàn áy náy, không thấy chút lưu luyến níu kéo nào.

"Tùy anh." La Phi đỏ mặt quay lưng về phía anh, tức giận bỏ đi.

"Anh Thiên!"

Người thanh niên đang pha cà phê,đứng trước quầy bar cũng chính là A Tuấn, trợ thủ đắc lực của Trịnh Thiên Dã, thong thả đi tới, đến bên tai anh nói "Anh cùng chị dâu vừa mới nói những lời gì, tôi có nghe lầm không? Anh giúp chị dâu điều tra đối phương? Anh điên rồi phải không?"

Trịnh Thiên Dã chỉ liếc nhìn bằng một con mắt: "Cậu em trai trẻ à, chiêu này là lạt mềm buộc chặt với phụ nữ, có hiểu hay không?"

"Em không hiểu."

"Ngu ngốc."

Hai đĩa thức ăn trước mặt Trịnh Thiên Dã còn chưa ăn hết, cho nên anh ăn tiếp trong tâm trạng vô cùng vui vẻ, A Tuấn mon men tới, muốn thử một chút, thì bị anh đẩy ra: "Ăn mì ăn liền của cậu đi!"

"Anh Thiên ơi, không phải anh nói mì ăn liền ăn rất ngon sao? Mua nhiều mì ăn liền như vậy, nói là phải cùng anh trải nghiệm cuộc sống, nhưng chính anh ăn không quá hai lần, đã vậy còn bắt em ăn mỗi ngày, thật là quá đáng mà."

Cuối cùng Trịnh Thiên Dã cũng ăn hết toàn bộ thức ăn trong hộp, nói với vẻ mờ ám: "Ăn mì ăn liền sẽ ảnh hưởng đến chất lượng tinh trùng, hiện tại tôi phải chăm sóc thân thể thật tốt, chuẩn bị sinh con, đương nhiên không thể ăn mì ăn liền. Dù sao bây giờ cậu cũng không có bạn gái, ăn nhiều đến mấy cũng có sợ gì, đừng có lãng phí."

"Thật quá đáng mà!" A Tuấn tức tối lấy từ quầy bếp ra một hộp mì ăn liền, quay trở lại chỗ nấu nước.

Trịnh Thiên Dã hài lòng nhớ lại biểu hiện không bình thường của La Phi. Hiện tại anh cũng coi như là đang minh mẫn sáng suốt, tuyệt đối là không có chút suy đoán cùng ảo tưởng nào, nhưng biểu hiện kia của La Phi cũng rất mâu thuẫn. Một mặt luyến tiếc anh, một mặt lại muốn hoàn toàn rời xa anh.

Từ bỏ cô? Không đời nào!

Anh sẽ cho cô thấy, anh mới là người phù hợp với cô nhất.

Tuy rằng còn chút khúc mắc, nhưng hai người đã thẳng thắn qua lại với nhau, cho nên quan hệ giữa La Phi và Trịnh Thiên Dã, ngày càng dịu xuống. Mỗi lần La Phi ghé qua quán cà phê, Trịnh Thiên Dã sẽ nhiệt tình đón tiếp cô vào quán uống một tách cà phê. Nhất là mỗi khi cô đi cùng Hướng Đông, anh sẽ càng ân cần hơn.

Có lẽ Hướng Đông chỉ nghĩ là thường xuyên lui tới, cho nên thành khách quen, đối với sự nhiệt tình của anh cũng không để bụng.

Điều duy nhất làm anh ta thấy không hài lòng chính là, mỗi lần anh ta và La Phi quay lại quán uống cà phê, sau khi anh nhân viên này pha xong cà phê còn rất nhiệt tình, luôn tự mình mang cà phê lên, tự động ngồi ở bên cạnh hai người, rồi ngồi nói chuyện cùng hai người như một cái máy cát sét, từ chuyện hương vị cà phê như thế nào, cho đến chuyện nghề nghiệp của Hướng Đông ra sao.

Nhất là, mỗi khi Hướng Đông và La phi thật vất vả lắm mới có được không gian của hai người, thì anh nhân viên này vốn không có ở bên cạnh người pha cà phê, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện. Làm cho anh ta thật sự cảm thấy có gì đó không bình thường.

Đến giữa tháng tư, chính là lúc tiết trời tốt để ra ngoại ô chơi.

Cuối tuần đẹp trời, Hướng Đông và La Phi đi tắm suối nước nóng ở ngoại ô. La Phi vốn không muốn một mình cùng anh ta, hai người cô nam quả nữ đi cùng nhau, nhưng lại nghĩ đến việc hai người quen nhau đã hai ba tháng, tốc độ tiến triển phải nói là rùa bò, ngay cả hôn cũng không có, thật sự là quá mức bình thường. Vì thế cũng muốn nhân cơ hội hai người có thêm thời gian bên nhau, có thể tiến thêm một bước.

Vọng Tưởng CuồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ