Chương 69: Thỏa lòng mong ước

962 19 0
                                    

  Chuyển ngữ: CO "Bảo ông chăm chỉ tập luyện vào, mà ông không nghe, chân toàn thịt, giờ còn hại tôi!" Chân ba La Phi bị thương, phải có người giúp đỡ, trông nó mập mạp thế này, mẹ La Phi thật đáng thương, đi vệ sinh, cả hai đều toát cả mồ hôi hột. Mẹ La Phi đứng một bên vừa quở trách, vừa xách bai dịch đỡ ba La Phi đi về phía nhà vệ sinh, bỗng nhiên ba La Phi hét lên, "Thắt lưng của tôi...Đau quá..."

Hai người sắp ngã nhào xuống, chợt có người từ phía sau nâng lên.

Mẹ La Phi đứng vững, đang muốn quay đầu lại cảm ơn, nhưng khuôn mặt lọt vào tầm mắt bà, khiến bà lập tức thay đổi sắc mặt: "Sao lại là cậu? Cậu tới đây làm gì?"

Trịnh Thiên Dã coi như không thấy sự chán ghét của bà, đỡ lấy ba La Phi, rồi mang nước tới: "Cô chú, chúng ta đi, nhà vệ sinh nam bất tiện, chẳng may chú lại bị ngã thì thật không may."

Mẹ La Phi lạnh lùng nói: "Anh đang nguyền rủa chúng tôi à!"

Ba La Phi cười hì hì với anh, trừng mắt nhìn vợ: "Bà không nói được câu nào dễ nghe cả, đây là tấm lòng của cháu nó. Còn nói, tối hôm qua khi bà chờ tôi bên ngoài nhà vệ sinh, tôi cũng suýt bị ngã."

"Thật không?" Mẹ La Phi đỡ sau thắt lưng, vội vàng hỏi, mắt liếc nhìn Trịnh Thiên Dã, đầy hoài nghi, "Cậu muốn làm người tốt, tôi cũng không có gì để nói, nhưng..."

"Được rồi được rồi." Ba La Phi phất tay, "Bà muốn tôi nín đến chết à! Cháu Trịnh, chúng ta đi."

"Dạ." Trịnh Thiên Dã gật đầu, cẩn thận đỡ ông đivề phía nhà vệ sinh.

Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai.

Tuy ngày nào mẹ La Phi cũng khó chịu ra mặt, nhưng ba La Phi cả ngày cười híp mắt, Trịnh Thiên Dã liền mặt dày bám rễ ở bệnh viện. Ngày nào cũng phục vụ ba vợ tương lai, cùng ông đánh cờ, hào hứng phấn khởi.

Ba La Phi ở trong viện nhàm chán, còn phải nghe vợ cằn nhằn, cuối cùng cũng có người đến giúp ông giải trí, khỏi phải nói tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Nhưng mẹ La Phi càng nhìn càng chướng mắt, nhìn anh vài lần, châm chọc nói: "Đừng cho là tôi không biết ý định của anh, tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ ý định này đi, tôi tuyệt đối không chấp nhận chuyện của hai đứa đâu."

Trịnh Thiên Dã không tức giận, cười thản nhiên: "Cô à, cô đừng hiểu nhầm, cháu không có ý gì cả, chỉ muốn làm vài việc, bù đắp cho những lỗi lầm trước kia cháu đã gây ra. Cháu sẽ không dây dưa với La Phi, cũng sẽ không để cô phải khó xử."

"Hừ!"

Chuyện anh chăm chỉ cần mẫn chạy tới bệnh viện, đương nhiên La Phi biết. Trên thực tế giữa trưa lúc hết giờ làm ngày nào cô cũng vào bệnh viện thăm ba, đều có thể nhìn thấy cảnh vui vẻ hoà hợp của Trịnh Thiên Dã và ba cô, cùng với vẻ mặt khó chịu của mẹ.

Cô biết anh là thật lòng, nhưng mấy ngày sau, buổi tối khi hai người gặp nhau, cô vẫn không nhịn được đề nghị: "Chuyện này anh không cần làm nữa, em dám chắc mẹ luôn gây khó dễ cho anh, anh đã thăm rồi, sao phải tiếp tục chịu bực bội."

Trịnh Thiên Dã phản đối: "Ba em rất tốt với anh, anh cũng nên chăm sóc chú. Hơn nữa, bọn họ cũng không biết, mấy ngày hôm nay chúng mình lén lút làm cái gì."

Nói xong, anh bấm ngón tay tính toán, đột nhiên cười trộm, lấy bao cao su từ trong ngăn kéo ra, vẻ mặt háo sắc.

La Phi khó hiểu nhìn động tác của anh, không phải cô không biết, thế giới này biến đổi quá nhanh. Mấy ngày nay, người này luôn bày ra bộ dáng Liễu Hạ Huệ, thời điểm hai người ngồi chung với nhau, mỗi lần đều chỉ ôm cô, cho dù La Phi cố tình chọc ghẹo, đều dửng dưng. Cô còn nghĩ, chẳng lẽ tính cách người này thật sự đã thay đổi. Không nghĩ, bỗng nhiên hôm nay lại thấy bộ dáng này của anh, có chút không quen.

Trịnh Thiên Dã cởi quần áo nhìn về phía La Phi, nghiêm túc nói: "Nghỉ ngơi vài ngày, giờ chúng ta bắt đầu đi."

"Đùa à?" La Phi cười, nhíu mày, "Không phải anh nói muốn cùng ngủ yên giấc với em, hưởng thụ chút thời gian cuối cùng sao?"

"Thời gian ngủ yên giấc đã hưởng thụ đủ rồi, hiện tại bắt đầu hưởng thụ sự sung sướng của hoạt động cơ thể. Cái này phải kết hợp với nhau, mới là quý giá." Anh hùng hồn đầy lý lẽ nói.

La Phi nhíu mày nhìn anh: "Trịnh Thiên Dã, sao em cứ cảm thấy anh có vẻ kỳ quái?"

Trịnh Thiên Dã nhếch miệng cười, đặt cô dưới người: "Về sau em sẽ hiểu, một chút anh cũng không hề kỳ quái."

Đối với Trịnh Thiên Dã mà nói, bảy tám ngày xa cách, chẳng khác nào hạn hán gặp mưa rào, quấn quýt lấy La Phi dày vò tới tận nửa đêm, mới chịu thả người.

Ba La Phi ở bệnh viện hơn một tháng, cuối cùng cũng được tháo bột, ra viện. Ba mẹ cô, cuối cùng cũng rời bệnh viện, trở về nhà.

Buổi tối tự nhiên La Phi cũng không có cơ hội cùng Trịnh Thiên Dã yêu đương vụng trộm nữa, chỉ có thể nhìn anh vào cuối giờ tan tầm. Biết anh gặp khó khăn, vẫn như thường lệ, đúng giờ cô cùng anh đi siêu thị mua những vật dụng hàng ngày.

Hôm nay, hai ngươi đi hết khu thực phẩm, đi ngang qua khu vật dụng nhà vệ sinh, La Phi nhìn thấy một loạt đồ phụ nữ, một ý tưởng chợt lóe lên, giật mình, không thể tin được lấy điện thoại ra xem lịch, vẫn có chút không tin, lôi kéo Trịnh Thiên Dã nói: "Anh giúp em nhớ lại xem, lần chúng ta làm trước lúc nghỉ lễ, em sợ em nhớ nhầm."

Trịnh Thiên Dã ra vẻ suy nghĩ nói: "Mùng bảy mùng tám thì phải."

Mặt La Phi căng lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh chắc chắc chứ? Có phải, anh nhớ nhầm không?"

Thế là Trịnh Thiên Dã lại bày ra vẻ mặt suy nghĩ nói: "Không sai, chính là ngày ấy". Anh nói xong, dường như cũng nhớ ra gì đó, thở nhẹ một hơi, "Đúng, giờ đã là mười hai, tháng này của em còn chưa có đến? Trước kia không phải ngày của em rất chuẩn sao?"

"Đúng vậy, của em từ trước đến nay đều rất chuẩn." La Phi phiền não vò đầu, lẩm bẩm, "Không phải là có thai chứ."

Tim Trịnh Thiên Dã đã sớm dâng lên mạnh mẽ, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, giả vờ nói: "Không... Không thể nào! Anh có dùng biện pháp."

Vọng Tưởng CuồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ