CHAP 15: Hiện Tại

441 37 6
                                    

Hyuga Hinata

Có hiểu không cái hiện thực bây giờ? Nó khốc nghiệt không chỉ với tôi mà còn với cả người khác. Tôi hiểu cho người khác nhưng mấy ai hiểu cho nỗi lòng của cô gái chớm tuổi đôi mươi này? Tôi có nhiều nỗi lòng nhưng đều giấu nó đến khi nó tự phai mất, nhưng có phải nó đã trôi mất thật không hay lại chờ ngày trỗi dậy? Nhìn này! Tôi khóc. Có giấu kín bao nhiêu, nước mắt vẫn rơi, nỗi sợ hãi vẫn còn đó. Tôi không thể làm gì ngoài khóc. Thật yếu đuối. Cho đến bây giờ tôi vẫn khóc, nhưng lần này, tôi khóc một mình. Chỉ một mình vây hãm trong nỗi cô đơn. Cứ mỗi lần như thế tôi lại mơ thấy một giấc mơ khá lạ kì. Lúc tỉnh dậy tôi lại không biết mình đã thiếp đi lúc nào và lại bắt đầu sinh hoạt bình thường.

Trong giấc mơ ấy, có một cô bé cũng hay khóc như tôi. Làn da trắng, mắt ánh xanh và mái tóc rẽ đôi. Cô bé luôn vận bộ trang phục truyền thống và trên người đầy rẫy những vết thương. Nhưng cô bé vẫn cười cho dù mọi người xung quanh đang đàn áp mắng nhiếc thế nào. Chỉ có điều, khi ở một nơi vắng lặng, trời xanh, mây trôi lững lờ, khuôn gió lần lượt thổi qua khu vườn màu bỉ ngạn, cô bé lại khóc. Tại sao lại là hoa bỉ ngạn? Trong giấc mơ, tôi luôn tự thắc mắc. Màu đỏ của hoa như một phần trong kí ức của cô bé, lúc ở khu vườn nhỏ ấy, luôn có một giọng hát cất lên trong tiếng nấc. <Bình yên> giọng hát cất lên qua từng năm, mỗi tháng cho đến khi hoa tàn, cỏ xanh lại mọc cùng với màu lá bỉ ngạn. Bỉ ngạn là loài hoa mà lá và hoa không bao giờ xuất hiện cùng một lúc. Nên mỗi khi lá bỉ ngạn xuất hiện, cô bé lại lớn thêm, nhưng đâu đó trong cô không còn là sự trong sáng, nhút nhát mít ướt như trước nữa, thay vào đó là sự mãnh mẽ đầy sát ý cùng sự quyến rũ của cô tiểu thư này. Càng lớn, cô càng trở nên xinh đẹp, càng trở nên thu hút ánh nhìn của mọi người, mái tóc mang kiểu công chúa thời xa xưa và dài đến chạm mông. Vẫn mang trên mình bộ y phục trắng, nay lại được xẻ từ gối để lộ đôi chân thon gọn trắng nõn và đôi guốc gỗ. Nhưng lúc này, cô ấy quay lại nhìn tôi và tôi tỉnh giấc. Và có lẽ cô ấy đang muốn nói gì đó với tôi cùng hai hàng lệ.

"Hinata-sama!" Là giọng chị hầu gái trong phủ tôi, tôi lại lần nữa giật mình thoáng chốc tỉnh dậy và quên hết những gì đã thấy. Chỉ có điều rằng giờ đây tôi đã có thể nhớ được phần nào câu chuyện trong khu vườn bỉ ngạn ấy. Đã từng hỏi bao gia nhân lớn tuổi trong nhà nhưng không ai rõ về nó. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại càng tò mò về hình bóng cô gái ấy, về khu vườn đỏ rực dưới ánh hoàng hôn hay màu xanh thẳm của trời hoà vào màu xanh nhạt của lá cây và cả về bản thân mình.

Thực sự đã có lúc tôi không xác định được mình là ai? Mình như thế nào? Cớ sao lại ở đây?

Khi Hanabi gặp chuyện, là lúc tôi đến nghĩa trang tổ tông nhà Uchiha, bản thân biết phải đến đó tìm nguyên nhân cho căn bệnh của cô em gái, tuy nhiên, vẫn có một thế lực nào đó trong tôi thúc đẩy những bước chân mạnh mẽ tiến tới, đi nhanh tới đó làm tôi bỡ ngỡ. Chỉ là tôi bỗng thấy bầu trời tuyết rơi trắng xoá cùng người con gái ấy, mắt hướng lên ánh sao đêm như tìm một hướng đi cho mình. Dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng tôi đã nghe được hai tiếng "Cảm ơn" nhẹ nhàng trong trẻo như khúc nhạc của ống sáo mùa thu. Có thể đây là nói quá một tí nhưng thật sự, cô gái ấy đẹp tựa như những bông tuyết, dáng người cao, khá đầy đặn, nhưng bấy giờ khoác trên mình y phục như vấy máu, chấm đỏ, vệt đỏ trải dài khắp áo.

[SASUHINA] HỒI ỨC ĐAU THƯƠNG-HiganbanaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ