2.

1K 81 3
                                    

Đêm đến, tiếng đàn violin vang lên réo rắt bên trong dinh thự rộng lớn , nó mang theo nỗi buồn khó tả , thê lương đến mức ai nghe thấy cũng buồn thay cho chủ nhân tiếng đàn .


Bên trên tầng thượng Ân Hy một mình kéo đàn trong đêm tối , gió thổi bay mái tóc đen của cô làm nó rối loạn , áo sơ mi trắng mỏng manh bao bọc lấy cơ thể gầy gò , nhìn cô không ai có thể nghĩ rằng người đứng đầu danh sách thừa kế một trong 3 gia tộc lớn nhất lại lẻ loi thế này .


Sau khi kết thúc bản nhạc của mình Ân Hy lặng  lẽ ngắm nhìn thành phố , cô rời nơi này cũng 5 năm rồi , mọi thứ không thay đổi quá nhiều chỉ là nó vẫn khiến cô cảm thấy đơn độc . Ánh đèn nhấp nháy đến từ các toà nhà chọc trời luôn là thứ cô ghét nhất , nó che mờ đi ánh sáng của những vì sao . Ngày bé khi ngắm nhìn bầu trời mẹ luôn nói với cô rằng mỗi một ngôi sao là một người đã khuất , họ luôn ở đó , dõi theo chúng ta . Cô vẫn luôn tin , tin rằng ở trên trời cao kia mẹ cũng sẽ ngắm nhìn cô lớn lên như vậy chỉ là khi mẹ rời đi cô cảm giác bản thân như bị ruồng bỏ , cô độc đến tột cùng .

- Hy nhi !
Lữ Dã từ khi tiếng đàn cất lên đã đứng ở cửa tầng thượng , cô khẽ ngắm nhìn bóng lưng đơn độc của em gái mình , từ khi mẹ mất con bé cứ như vậy , thu mình lại , từ từ xa cách với mọi người trong nhà , dù cho cô cùng các chị và cha hết mực bù đắp thế nhưng vẫn không khoả lấp được niềm đau ấy .
- Dã tỷ tỷ !
Ân Hy xoay người lại mỉm cười với cô .
- Em lại đến gặp mẹ sao ?
Lữ Dã ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh .
- Suốt 10 năm qua ngày nào cũng đến gặp mẹ !
Ân Hy lại chuyển ánh nhìn lên bầu trời đầy sao .
- Mẹ vẫn luôn ở đó ! Vẫn luôn nhìn chúng ta lớn lên và trưởng thành !
Lữ Dã cũng theo Ân Hy nhìn lên bầu trời , mỗi lần nhắc đến mẹ cô đều không kiềm được cảm xúc , ngày bé cô rất nhút nhát , thường ít khi ra ngoài , cũng không theo cha đến những bữa tiệc sang trọng , lúc đó chỉ có mẹ ở bên cô , đưa cô ra ngoài để giảm bớt đi tính rụt rè của mình , lúc mẹ mất , cô gần như phát điên , ngày chôn cất mẹ , cô ở lì trong phòng không rời , suốt 1 năm sau ngày mẹ mất cô lâm vào trầm cảm , khướt từ tất cả những sự quan tâm của người khác .
- Những lúc em mệt mỏi hay chán nản em đều tìm một nơi thật cao ! Kéo một đoạn nhạc thật dài , đó là cách em đem tất cả phiền muộn gửi đến mẹ !
Ân Hy đem cây đàn đặt lại vào vỏ của nó , đây là đàn của mẹ cô , Tôn phu nhân là nghệ sĩ đàn violin rất nổi tiếng , sau này khi gả về Tôn gia vẫn giữ nguyên tài năng này .
- Hy nhi ! Chị biết em vẫn canh cánh trong lòng về việc mẹ mất ! Nhưng không phải như thế đâu ! Mẹ không phải vì sinh em ra mà nhiễm bệnh ! Cũng không phải là em hại mẹ ! Tất cả đều là số trời cả !
Lữ Dã nắm lấy bàn tay gầy gò của cô vỗ nhẹ lên nó mà an ủi , đứa trẻ này vẫn luôn tự đổ lỗi cho mình mà không chịu nghe người khác nói .

Ân Hy không nói gì cả , chỉ hơi cúi đầu , bàn tay đang cầm vỏ đàn cũng hơi siết lại , nhìn cô ấy lúc này mang bao ưu thương , bao nhiêu là tội lỗi . Tất cả là vì cô , vì sinh cô ra mẹ mới nhiễm bệnh , vì cô mà gia đình không còn trọn vẹn .
Mẹ từ khi sinh cô ra yếu đi trông thấy , Đại tỷ luôn nhìn cô với ánh mắt lạnh ngắt , cô biết bản thân cô không nên xuất hiện phá vỡ hạnh phúc của các chị và của cha .
- Hy nhi ! Em phải tin chị ! Đừng nghĩ nhiều nữa !
Lữ Dã đứng lên vỗ vào vai cô hai cái rồi rời đi .

[ ABO Văn ] Hào MônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ