Chapter 69

890 83 4
                                    

Ngày hôm sau, việc quay phim củaTầm Mịchvẫn tiếp tục tiến hành.

Bởi vì những cảnh quay hôm nay đều tập tung vào thời gian lúc chạng vạng và buổi tối, cho nên công việc buổi sáng cũng tương đối nhẹ nhàng chỉ cần quay những cảnh sẽ xuất hiện chớp nhoáng trong bộ phim.

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm từ sáng sớm đã nghiêm túc đến hiện trường lúc này đã cùng nhau ngồi trên ghế xếp nhỏ, dù sao cũng là đầu đông, trời cũng đã bắt đầu trở lạnh.

Cùng ngồi chung với hai người họ còn có nữ phụ Trương Mặc Như, nam phụ Tương Vĩ, hai người đều là diễn vai phản diện trong bộ phim. Cho dù đất diễn không nhiều, tuyến nhân vật cũng không được yêu thích, nhưng mà quan trọng đây là tác phẩm của đạo diễn Vương, các kiểu tiểu hoa tiểu thịt tươi như bọn họ trong giới giải trí cũng là sau khi được mời đều sẽ vui vẻ đón nhận.

Lều bạt màu xanh như lều bạt dành cho quân đội được dựng lên, bên trong được bày đơn giản một chiếc bàn và vài cái ghế, nước suối và đồ ăn vặt được để loạn trên mặt bàn.

Hôm nay nhiệt độ khá thấp, gió lại thổi mạnh, nhưng bởi vì lại phải quay cảnh mùa hè cho nên diễn viễn đều ăn mặc quần áo rất mỏng, chỉ có Ngô Thế Huân vì yêu cầu của nhân vật mà trên người lại mặc một bộ đồng phục chỉnh tề.

Lại cộng thêm được ngồi trong lều bạt, nên bọn họ kỳ thức cũng không thấy lạnh lắm, vì vậy trong lều liền diễn ra hình ảnh Ngô Thế Huân ăn mặc chỉnh tề ngồi ở một bên, ba người còn lại thì thì mặc áo khoác to sù sụ ngồi ở bên cạnh anh.

Nhân viên đoàn phim: "..."

Đạo diễn đã đến, công việc quay phim chính thức bắt đầu, mọi người từ từ vào vị trí.

Trước tiên là quay cảnh của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm, vì vậy đạo diễn Vương vừa an tọa ở vị trí của mình đã nhìn thấy từ đằng xa Ngô Lộc hai người đi ra khỏi chiếc lều kia.

Đạo diễn Vương: "..."

Âm thanh thanh thúy hôm đó tựa như lại xoẹt qua đại não, đạo diễn Vương chết lặng nhìn hai người từ xa vừa nói chuyện vừa đi tới, khi đại não bắt đầu muốn xóa bỏ những hình ảnh kia đạo diễn Vương mới giật mình tỉnh táo lại, âm thầm lúng túng không biết mình đang làm gì thế này.

Tối qua nhận được đả kích quá lớn, làm cho ông không dám nghĩ nhiều nữa, chỉ cần vừa nghĩ đến hai cái tên kia, trái tim lại đập thình thịch thình thịch gào thét cái gì mà không được rồi, không chịu nổi nữa rồi...

Hiện tại cũng đã hơi ổn định tâm tình, lại nghĩ đến lần đầu tiên hai người thử máy quay có những hành động thân mật nhỏ, lúc đó ông còn cảm thấy an tâm, dù sao trong giới giải trí quan hệ tốt đẹp giữa tiền bối và hậu bối đúng là không có được nhìn thấy nhiều. Sau đó lại đến đoạn tối qua lúc nói chuyện thay đổi nội dung kịch bản.

Đạo diễn Vương vẫn còn nhớ rất rõ, khi đó khuôn mặt của Ngô Thế Huân tràn đầy thành ý, hai mắt sáng long lanh lấp lánh, tựa như có ngọn lửa nhiệt tình tin tưởng đang thiêu đốt (...) mà nói với ông:

[TRANS/HunHan]Chỉ có tôi mới nhìn thấy em [Longfic]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ