Mãi đến tối, Dương Thảo mới giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mở bừng chớp chớp vài cái rồi nhìn quanh, nhận ra đây là một nơi hoàn toàn xa lạ. Vẫn còn cảm giác hoang mang sau vụ chết hụt kia, cô mau chóng ngồi dậy, chợt khựng lại bởi cảm nhận tay mình đang bị siết chặt. Bấy giờ mới đưa mắt nhìn, cô ngạc nhiên trước cảnh Cao Phong ngồi dựa trên ghế sô pha và tựa đầu qua bên vai ngủ quên, trên người vẫn còn mặc áo sơ mi với ghi lê ám mùi khói, tay phải nắm chặt tay cô.
Vẻ như bây giờ Dương Thảo mới bắt đầu nhớ lại sự việc kinh khủng sáng nay, lúc mình bị nhốt trong ô tô và xung quanh toàn khói lửa, sau đó Cao Phong xuất hiện chẳng khác gì phép màu, cứu mình thoát khỏi nguy hiểm. Tiếp theo, cô nhớ mang máng bản thân đã khóc rất nhiều khi ở trong vòng tay anh.
Dương Thảo không muốn đánh thức Cao Phong nên định bụng sẽ khẽ khàng rút tay ra, nào ngờ một chút cử động nhỏ ấy thôi cũng đủ làm anh thức giấc. Nhận ra mình vừa ngủ quên, Cao Phong nhanh chóng ngồi thẳng dậy đồng thời hướng mắt lên giường, để rồi phát hiện Dương Thảo đã tỉnh tự lúc nào, còn đang nhìn mình không chớp mắt. Vui mừng, anh liền chuyển người từ sô pha sang bên giường, chậm rãi buông tay để có thể nắm lấy bờ vai cô, hỏi han:
- Em thấy trong người thế nào? Có khó chịu ở đâu thì nói với anh!
Dương Thảo vẫn yên lặng giương mắt nhìn, trước là khó hiểu về thái độ ân cần nhẹ nhàng đến kỳ lạ từ Cao Phong, sau là ngạc nhiên bởi cách xưng hô của anh bỗng dưng thay đổi, từ "tôi" xa cách đến "anh" đầy thân mật. Nghĩ gì đấy, cô liền rút tay lại thay vì đáp lời trước vẻ lo lắng kia. Nhận ra biểu hiện mang chút thờ ơ đó, Cao Phong tiếp tục hỏi bằng chất giọng quan tâm:
- Em sao thế? Nhất định là thấy không khoẻ rồi, để anh gọi bác sĩ...
Chẳng để Cao Phong nói hết câu là Dương Thảo đảo tia nhìn trở lại, hỏi rằng:
- Đây là đâu?
- Biệt thự Vòm Bạc ở ngoại thành của nhà họ Cao.
- Tại sao em lại ở đây?
- Em quên rồi ư? Sáng nay suýt chút nữa em đã bị hại chết ở trong rừng, may là anh đến cứu kịp, sau đó đành đưa em về đây chăm sóc.
- Anh cứu em làm gì?
- Lý nào anh lại đứng trơ mắt nhìn em chết?
Trông biểu hiện khó hiểu trên mặt Cao Phong, Dương Thảo bất giác cười nhạt một tiếng. Đúng là không thể hiểu nổi cậu Hai nhà họ Cao đang nghĩ cái gì? Rõ ràng trước đó anh còn đối xử bất công lẫn tàn nhẫn với cô vào cái ngày ở nhà Quận trưởng, thế mà bây giờ lại bất chấp đến cứu cô, chẳng những vậy còn đưa về tận đây để săn sóc. Rốt cuộc, chàng trai này muốn Dương Thảo phải làm thế nào?
- Chẳng phải anh đã không cần em nữa sao?
- Em đang nói gì thế? - Cao Phong vẻ như vẫn chưa hiểu.
- Buổi tiệc trà ở nhà Quận trưởng, anh vì Lệ Hà mà một mực ép em phải xin lỗi còn gì! Đã thế còn đem cả Ngũ vệ ra đe doạ nữa chứ!
Giờ thì Cao Phong đã hiểu ra thái độ lẫn lời nói hờ hững từ cô chủ họ Dương. Sao anh có thể suýt quên chuyện lần đó mình đã đối xử quá đáng với cô thế nào, cho dù lý do cũng vì muốn bảo vệ thế nhưng nhất định cũng làm cô bị tổn thương. Trông gương mặt Dương Thảo lãnh đạm và có chút trách cứ, Cao Phong hơi khó xử liền siết chặt lấy bờ vai đó rồi từ tốn nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
Để Được Yêu Nam Phụ Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)(Full)
Teen FictionTác giả: Võ Anh Thơ Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, ngược Chương:84 Tình trạng:Full Tên rút gọn: không làm nữ chính Thể loại:tình cảm lãng mạn, xuyên không vào tiểu thuyết, ngôn tình Việt (hơi ngược) ,thập niên 70... Cô chỉ là một thiếu nữ 23 tuổi...