End_SE

97 10 5
                                    


"Chúng tôi gọi điện đến từ bệnh viện La Tư.Cậu có phải là bạn của một cô gái tên Hạ Vũ không?"

"Phải...Cô ấy bị làm sao?Tại sao lại ở bệnh viện?"- Hắn lập tức cuống lên.

"Cô ấy bị tai nạn và đang cấp cứu.Tôi nghĩ cậu nên đến đây ngay bây giờ"

"Được tôi đến đó ngay "- Nói rồi hắn cúp máy,định gọi cho Lăng Thiên nhưng lại thôi rồi vội vàng đi đến bệnh viện.

Đến tầng mà người phụ nữ đó nói trong điện thoại thì hắn thấy phòng cấp cứu vẫn đang sáng,y tá thì đi ra đi vào rất vội.Trái tim hắn như thắt lại,liền chìa tay túm lấy một cô y tá đang đi qua và vội vàng hỏi:

"Tình hình của cô ấy sao rồi?"

"Bệnh nhân bị sảy thai và thiếu rất nhiều máu.Cô ấy vẫn đang trong cơn nguy kịch."- Y tá nói nhanh rồi chạy vội vào trong.

Hắn nghe xong thì lập tức ngã ngồi trên băng ghế:"Vậy những điều cậu ấy nói là sự thật,Hạ Vũ thật sự mang thai,cô ấy rời khỏi nhà là đúng...Nhưng tại sao cô ấy lại bị tai nạn mà còn bị sảy thai nữa.Liệu bây giờ nói cho Lăng Thiên biết thì cậu ta liệu có quan tâm hay không?"

Hắn liền gọi cho Lăng Thiên nhưng tắt máy.Hắn đành ngồi chờ ở bên ngoài và hy vọng cô không xảy ra chuyện gì.

~~~~~~~ Một tiếng sau~~~~~
"Cạch"

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở,hắn đang ngồi cúi đầu lập tức ngẩng đầu lên.Thấy một vài y tá đẩy chiếc giường ra ngoài...Nhưng....Tấm chăn màu trắng ấy đã trùm khắp người cô.Hắn nhìn thấy vậy liền run rẩy đứng lên và đi đến gần.Tay hắn run run lật tấm chăn ra.Và thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất đã xuất hiện trước mặt hắn...Người nằm đây là cô- người con gái hắn yêu sâu đậm,nhưng đôi môi tái nhợt của cô vẫn còn nở một nụ cười.Tim hắn như có hàng ngàn mũi tên xuyên qua,đau đớn vô cùng.

Từng giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống nhưng hắn không nói một câu nào.Cứ như vậy đứng lẳng lặng ở đó.Bác sĩ liền an ủi:

"Cậu đừng buồn! Tôi tin chắc rằng cô ấy cũng không muốn nhìn thấy cậu như thế này đâu.Bây giờ thì theo tôi đi làm thủ tục để đưa cô ấy về nhà"

Hắn gật gật đầu rồi đi theo bác sĩ.

Ở một góc của bệnh viện có một cô gái đang đứng ở đó mỉm cười,một nụ cười chua chát:"Nhật Phong! Cảm ơn cậu.Nếu có kiếp sau hy vọng chúng ta vẫn là bạn,những người bạn tốt nhất.Hy vọng cậu chăm sóc tốt cho anh ấy thay tôi"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lăng Thiên đi cả buổi không về và tất nhiên là Đường Lam Ngọc cũng sốt sắng không yên chờ hắn vì ả còn có một tin muốn báo cho hắn.Cô ta gọi cho hắn không dưới 20 cuộc gọi nhưng đều tắt máy,lòng cô ta thấp thỏm vô cùng.Cuối cùng cũng như cô ta mong đợi hắn đã trở về.

"Thiên! Anh đi đâu vậy.Điện thoại anh thì tắt máy,em chờ anh mãi"- Nói rồi cô ta chạy đến ôm chặt hắn."Anh uống rượu? Có chuyện gì sao?"

"Có một chút"- Hắn cố gắng giữ bình tĩnh."Mà em có chuyện gì muốn nói với anh sao?"

Cô ta liền e thẹn,mặt đỏ bừng "Anh....anh ơi! Em....có...có thai rồi.Là con của chúng ta,hôm nay em mới đi bệnh viện kiểm tra."

Đoản- DropNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ