Chương 22: Giao dịch thành

100 10 2
                                    


  Thế Huân hừ lạnh một tiếng.

"Chủ tử, ngài không có việc gì chứ?"

Thế Huân nhìn về phía Chung Nhân dò hỏi. Đám hắc y nhân quá mức khó xử lý làm hại hắn hiện tại mới chạy tới.Chung Nhân khoát tay tỏ vẻ cũng không đáng lo ngại.

"Xem ra nơi này chúng ta không thể ở lại, hành tung đã bại lộ, chúng ta phải chạy suốt đêm thôi, tranh thủ nhanh chóng tới Võ Lâm Minh."

"Dạ, chủ tử."

Thế Huân lĩnh lệnh rời đi, chuẩn bị mau chóng khởi hành.

Đợi Thế Huân rời đi xong, Khánh Thù vẫn như cũ không có phản ứng, ngơ ngác nhìn Chung Nhân đi tới.

Chung Nhân có lẽ biết Khánh Thù bị dọa, khó có được có lúc không nói móc hắn. Hắn đi đến ôm thân thể cứng ngắc vào trong ngực, nhẹ nhàng trấn an.

"Không có việc gì, đổi quần áo, chúng ta tiếp tục lên đường."

Chung Nhân ôn nhu nói.

Khánh Thù cũng không ngốc lâu, có phản ứng lại liền đánh Chung Nhân một quyền. Đương nhiên Chung Nhân cũng không có để Khánh Thù thuận lợi đánh trúng. Dù sao một người nhẫn nại cũng có giới hạn, huống chi hắn là Vương gia cao cao tại thượng.

"Khánh Thù , ngươi sao không biết tốt xấu!"

Chung Nhân ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm, dùng sức cầm lấy cổ tay mảnh khảnh kia của Khánh Thù , thậm chí nghe được âm thanh của khớp xương kêu, có thể thấy hắn dùng lực rất lớn.

Khánh Thù bị đau nhíu mày, lập tức trong lòng phẫn nộ. Ta không biết tốt xấu? Nếu không đi theo ngươi, ta phải đối mặt loại sự tình này sao?

"Khánh Thù , ngươi muốn rời khỏi ta cũng có thể. Trừ phi chết đi!"

Khánh Thù  bị giọng âm lãnh của Chung Nhân làm chấn động.

"Những lời này cũng có thể hiểu nếu muốn rời khỏi trừ phi ngài chết đi?"

Chung Nhân xì một tiếng bật cười.

Khánh Thù lại không ngừng nói thầm trong lòng. Chung Nhân thật đúng là hỉ nộ vô thường.

"Đi thay quần áo, hay là muốn ta thay hộ."

Chung Nhân từ trên xuống dưới đánh giá thân mình Khánh Thù, ánh mắt làm  Khánh Thù  nổi da gà.

"Ta tự mình thay."

Khánh Thù  đẩy Chung Nhân ra, trút bỏ quần áo dính máu, thay một bộ màu xanh lam.

Đợi Khánh Thù thay xong y phục, Thế Huân đã đưa xe ngựa đến cửa sau. Ba người rất nhanh rời khỏi khách điếm, đi suốt đêm.

Rời Phượng Lạc Thành, đến thành trấn kế tiếp ít nhất còn có ba ngày lộ trình, hơn nữa đường đi phần lớn đều là rừng núi, thập phần khó đi.

Hừng đông hôm sau, Thế Huân cho xe ngựa dừng ở chân núi.

"Chủ tử, chúng ta không thể đi xe ngựa tiếp."

Thế Huân nói không chỉ là xe ngựa, ngay cả ngựa cũng không dùng được.

Chung Nhân gật đầu, nhìn về triền núi. Con đường này tuy rằng khó đi một chút, nhưng dễ dàng ẩn giấu hành tung.

Khánh Thù nhảy xuống xe ngựa, không khí lạnh làm Khánh Thù rùng mình một cái. Tuy rằng đi đường núi vất vả nhưng dễ chịu hơn phải tiếp tục cùng Chung Nhân ngồi chung xe.

Ba người thu dọn một chút hành lý, đem xe ngựa cất giấu, bắt đầu lên núi.

Đối với con đường này, Thế Huân thập phần quen thuộc, bởi vì hắn thường xuyên từ nơi này đi tới đi lui Vương phủ cùng Võ Lâm Minh.

Trong núi cỏ dại mọc đầy, nếu không có Thế Huân ở phía trước mở đường, Khánh Thù cũng sẽ gặp nhiều khó khăn. Lần này để Hàn đại thúc triệt để có cơ hội trải nghiệm cảm giác ở thâm sơn rừng già.

Đi bộ một ngày, ba người đều có cảm giác mỏi mệt, Chung Nhân mở miệng nói:

"Khánh Thù, tìm một chỗ sạch sẽ chúng ta hạ trại nghỉ ngơi một đêm."

Thế Huân nhận lệnh, tốc độ dưới chân không có giảm bớt nửa phần. Lại đi ước chừng một khắc thời gian, Thế Huân phía trước rốt cục ngừng lại.

"Chủ tử xin chờ một lát."

Thế Huân tiến lên vài bước rút bội kiếm, chỉ thấy một trận kiếm khí như cuồn phong, bốn phía cỏ dại biến mất không còn. Thế Huân dọn sạch sẽ bắt đầu hạ trại.

Khánh Thù thì ở một bên nhìn sửng sốt lại sửng sốt. Đã biết Thế Huân võ công bất phàm, nhưng không có nghĩ đến đạt tới trình độ biến hóa như thế. Xem ra lúc trước hắn động thủ vẫn chưa ra hết sức, nếu không ta cũng giống cỏ dại này chết không toàn thây. Thật kinh khủng!

Dựng xong một cái lều đủ để chứa hai người, Thế Huân cáo lui đi tìm củi nhóm lửa. Hiện đã là cuối thu, buổi tối sẽ lạnh, nếu không đốt lửa trại rất khó chịu nổi.

Chung Nhân dẫn Khánh Thù đi vào nghỉ ngơi một chút. Thương thế Khánh Thù tuy rằng cũng không đáng lo ngại, nhưng cũng chưa khôi phục hoàn toàn. Khánh Thù tất nhiên biết tình trạng của bản thân, cũng không khách khí, trực tiếp chui vào lều nghỉ.

Một lát sau, Khánh Thù là bị mùi thơm thịt nướng làm tỉnh lại. Lúc này sắc trời đã tối đen, ngoài đống lửa bên cạnh lều xung quanh là một mảnh âm trầm cô tịch.

Khánh Thù rời lều, nhìn hai người ngồi bên đống lửa, vẫn là lựa chọn ngồi ở bên cạnh Chung Nhân . Tuy rằng Chung Nhân này đáng ghét một chút, nhưng không khủng bố như Thế Huân .

"Ăn một chút gì đi."

Chung Nhân cầm một miếng gà đã nướng chín đưa cho Khánh Thù . Khánh Thù nuốt một chút nước miếng, động tác có chút mất tự nhiên tiếp nhận gà nướng.

"Cám ơn."

Chung Nhân không có đáp lời, mà lấy qua một miếng gà khác tiếp tục nướng trên đống lửa.

Núi rừng ban đêm thập phần yên tĩnh, ba người ở cùng nhau lại không lời nào để nói.

Thế Huân vốn không phải người nói nhiều, nhưng Chung Nhân  vì sao cũng ra vẻ thâm trầm, một câu cũng không nói? Khánh Thù cuối cùng chịu không được, muốn chấm dứt loại yên tĩnh quỷ dị này, bắt đầu tìm kiếm một ít đề tài để nói.

"Ta nói Vương gia đại nhân, ngài muốn ta đi trộm lệnh bài rốt cuộc là cái gì, cũng nên nói ra đặc thù của thứ đó đi."

Chung Nhân nhìn nhìn Khánh Thù , thản nhiên mở miệng nói:

"Võ Lâm Lệnh, là một thẻ bài mạ vàng, ước chừng lớn bằng bàn tay khép lại, đỉnh lệnh bài có một viên bảo thạch màu đen, sau lưng khắc một con phi hùng ưng giương cánh, vừa thấy liền biết."

Khánh Thù đã sớm đoán được lệnh bài này sẽ không đơn giản, nhưng không có nghĩ đến mọi người trên giang hồ đều muốn có Võ Lâm Lệnh. Dù lệnh bài ở trong tay ai đều có thể kêu gọi quần hùng, xưng bá giang hồ.

Võ Lâm Lệnh được giữ ở Võ Lâm Minh, hiện nay rơi vào tay ma giáo, xem ra sự tình không đơn giản.

Ma giáo đối đầu nhân sĩ võ lâm, nghe nói giáo chủ ma giáo Tà Thiên Viêm tính tình ác liệt người chết ở trên tay hắn là vô số kể. Bởi vậy Võ Lâm Lệnh bị Tà Thiên Viêm đoạt được, trên giang hồ nhất định phong ba bão táp.

"À, sao ngài cho rằng ta có thể trộm Võ Lâm Lệnh từ trong tay Tà Thiên Viêm được, phải biết nhân vật này cũng không phải là dễ chọc vào."

"Hơn nữa ngài sao cho rằng ta sẽ đáp ứng làm, dù sao lệnh bài này là của võ lâm, cho dù là trăm vạn lượng vàng ta cũng sẽ không ra tay."

Khánh Thù ta còn chưa có ngu ngốc đến mức đi đối đầu cùng ma giáo nha!

Chung Nhân lại tự tin cười.

"Nếu là người khác ta không dám cam đoan, nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ đi."

Khánh Thù tò mò nhìn về phía Chung Nhân , đại thúc thật muốn nghe lý do vì sao Hiên Viên Hủ tự tin đến vậy.

Chung Nhân đem gà nướng chín bóc ra một mẫu, chậm rãi đưa tới trong miệng, chậm rãi ăn.

"Ta điều tra, trước đây ngươi đều trộm nhà giàu, hơn nữa khó khăn càng cao ngươi càng thích. Nếu không ngày đó ngươi trùng hợp đụng phải ta cùng Thế Huân , ta tin tưởng dù bị phát hiện ngươi cũng sẽ thuận lợi đào thoát."

Khánh Thù gật gật đầu, thân là thần trộm thích độ khiêu chiến cao, nhưng cũng không thể chứng minh sẽ đáp ứng yêu cầu của Chung Nhân .

"Vả lại ngươi yêu tiền, hơn nữa rất yêu. Theo ta được biết, ma giáo tài phú vô số, tin tưởng nhất định sẽ thỏa mãn ngươi."

Chung Nhân mỉm cười. Rõ ràng trời tối như mực mà đôi mắt Khánh Thù lại sáng như vậy, như thể được đốt đuốc.

"Ngài nói thật đi, thù lao ngài tính trả ta như thế nào."

Lời Chung Nhân thật sự làm  Khánh Thù động tâm.

"Ngươi nói đi."

"Ngài đã thống khoái như vậy ta cũng tỏ thành ý, ngân lượng ta từ bỏ. Chỉ là sau khi sự tình hoàn thành, ngài dẫn ta đi thăm hoàng cung một vòng là được."

"Ngươi sẽ không động tâm đi lấy những vật trong hoàng cung chứ?"

"Sao lại như thế, ta cam đoan sẽ không ở trước mặt của ngài trộm đạo gì đâu mà."

Khánh Thù không xấu hổ khi bị vạch trần.

"Được, cứ quyết định như vậy. Ngươi đem Võ Lâm Lệnh đến, ta liền thực hiện lời hứa mang ngươi vào hoàng cung dạo một vòng."

Tiểu hồ ly sao có thể đấu qua lão hồ ly, Khánh Thù  vui rạo rực lại không biết bị Chung Nhân tính kế.  

[Longfic] [Kaisoo] Giai nhân !! Đừng chạyWhere stories live. Discover now